PHẦN NGOẠI TRUYỆN: Dực
Tôi vốn là rất giỏi chờ đợi.
Đợi cuộn hiện hình dưới đèn đỏ.
Đợi một có lẽ chẳng bao giờ nhà đầy kỷ niệm.
Mỗi lần nằm trên giường của Tống Quả, hai chúng tự động về.
Thật ra ban đầu hơi gh/ét anh.
Anh tham lam, thực lưỡi dẻo quẹo, có khôn lỏi gh/ét.
Tôi tưởng qu/an h/ệ của chúng ở việc học hộ một buổi.
Nhưng rồi một nghe thấy tên đứa bạn cùng phòng.
Hôm đó ăn đồ đặt nhiều quá, lả, thiếp đi trọ. nghe đứa bạn ch/ửi ầm lên vì tay run đến đồ ăn rơi vãi.
Đứa khác bảo tên Tống Quả, thêm ở căng tin.
Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên. Tống nhắn tin.
Anh nói hay tin khỏe, tự việc tôi.
Tôi nhanh trí ngay: lúc bạn tôi, cố ý tay run đổ đồ ăn... là vì tôi.
Trong lòng bỗng vui khó tả.
Tôi lập tức thuê hẳn bắt việc riêng.
Tống khoe nấu ăn quả nói - tay nghề đúng chuẩn đầu bếp.
Trương Ái từng nói: Muốn nắm giữ trái ông, phải nắm lấy dày của ta.
Trái dần ngã sau từng nấu.
Những ảnh cũng liên tục hướng ống kính phía anh.
Sống cùng thật vui.
Căn nhà này cảm "tổ ấm" đầu tiên đời.
Tôi ngày càng phụ thuộc vào anh, cần thấy ngồi đó là lòng nhiên.
Tôi xa quá của anh, muốn che chở anh.
Tôi ngỡ đó là tình bạn, đến đêm nọ cơ thể phản ứng khi gần anh.
Thì ra... đó là yêu.
Anh từng khen cơ bụng đẹp.
Thế là thường cởi trần đi mặt anh, phô phang hình con bướm khoe sắc.
Nhưng này mãi vẫn vô tình.
Vụ Lưu Chí, sau này hối lắm.
Nếu nóng có lẽ đủ tiền Tống giữ vườn của nội.
Tôi quên được mắt khi cây hải đường ấy đổ xuống.
Đó là mắt của vừa mất đi cột trụ tinh thần.
Anh bảo quả ấy th/ối r/ữa.
Không đâu.
Tôi sẽ khiến nó đại thụ.
Chúng tình nhân suốt hai năm.
Hai năm ấy, đi thêm, liên tục cãi vã.
Tôi cũng anh.
Nên quyết định về.
Tôi muốn biến ước mơ của hiện muốn hạnh phúc.
Đêm đầu tiên nhà tổ, mơ thấy trai.
Anh ấy chất vấn: "Sao em về? phải để em theo đuổi đam mê sao?"
Tôi "Em điều mình thích mà. thích một người. muốn ấy vui."