Tôi đã ở bên Hoắc Nghi suốt bảy năm.
Anh ấy sắp kết hôn rồi.
Đối tượng là một Omega xinh đẹp và cao quý.
Mối qu/an h/ệ “bao dưỡng” giữa chúng tôi, đáng lẽ cũng nên kết thúc một cách tự nhiên tại đây.
Nhưng Hoắc Nghi lại nói — tôi có thể đưa ra một yêu cầu với anh.
Tôi lau mồ hôi trên trán, cố gắng kéo vali nặng trịch ra ngoài.
Sững người trước lời nói ấy của anh.
“À… không sao đâu, anh em mà, khách sáo gì chứ.”