Chương 50: Kết thúc
Xú ngoạm miếng lớn, toáng lên vì đ/au điếng, chợt tới chiếc gương đồng trong người, áo lên gương chiếu thẳng vào mặt Lục Lan.
Nỗi hãi cực khi tận trông cơ thể mình tứ chi đã khiến vo/ng h/ồn Lục Lan luồng khí, cứ từ từ gió cuốn đi.
Tôi bó vết thương, may da ta dày miếng hề hấn gì.
Nhất cử nhất động đã thu hút chú ý những vo/ng h/ồn xung quanh, nhìn rõ mấy ở đằng xa xa phóng tầm “ngắm nghía” với Ngư.
Tôi âm thầm lo vì chậm rãi tiến phía tôi.
Không đợi đối phương lên tiếng, đã kéo ngay dáng vẻ m/ập tuổi trung chuyện:
- Chẳng trưởng Anh thời gian rảnh xuống dưới thị công tác cơ à?
Con sờ, hiểu ý gì hỏi lại:
- Ô…..hai tiểu đồng chí là…?
Tôi đáp:
- Anh em Bài phát biểu công tác anh mới thật vời sao, em cảm anh thật phong đĩnh bài anh em cứ ngỡ mình sống ở nước Mỹ đấy ạ !
Con như đây bộ công tác trong cơ nhà nước vẻ mặt ha ngoài miệng vẫn tốn :
- Ái này…cái này….đều thể thoát ly khỏi dưỡng Đảng Nhân tiểu đồng chí như đây sùng riêng nào đó, bất cứ khi nào ta duy trì tư tưởng tiến bộ. Kiêu ngạo tự đại, hai tư tưởng cực đoan ấy à….cứ hễ cẩn hỏng mình thôi…
Xú kẻ khờ, thừa biết tình nguy cấp, tóm vội chen nịnh hót:
- trưởng, nguyện lớn lao nhất em thể anh, anh nhất em thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi bằng em cảm thơm ngon gì…
Con cười ha hả, vội Ngư, động viên ta học tập dưỡng ngày tiến bộ.
Tôi với b/éo:
- Anh xem Tổng thống Mỹ gì cả, ta mời anh tóm trùm khủng bố Osama Binladen, gã biết chạy đường nào chứ! trưởng, anh đúng thật văn võ song toàn!
Tôi mê mẩn vì tâng bốc, thêm:
- trưởng, công việc anh bận rộn, bọn em quấy rầy, thời gian anh, như kìm hãm tiến bộ xã hội người, thôi hẹn gặp anh sau nhé
Con như vẫn mơ hồ, vẫy hai đứa tôi.
Chúng thoát thân, tìm yên tĩnh rồi dịp cười khoái chí, nói:
- siêu cấp nội nó chứ, tự nó lãnh mình, hahaha….
Hai đứa dương dương đắc ý, bỗng cảm giác như mấy kéo lấy cơ thể, sợi cứng quanh người, mấy kia đã tóm tôi.
Không kịp phân trần, bọn đã giải hai đứa ở trong thành, viên ngồi bệ vệ đường, nghiêm giọng hỏi:
- ngươi từ đâu ?
Xú bụng, đã nước rồi cứ phét bừa may mới giữ nổi hắng giọng thưa:
- Hoa quốc tịch Mỹ, tới chỗ khảo học tập, lưu trao đổi khoa học thuật. Còn hộ chiếu hoàng đế nữa đó, vô đợi khi nào về sẽ lên cấp trên, thử xem chức hay không
Tôi bụng: “ Chuyến ch*t rồi, cái tên sao lác mức đấy chứ, hoang đường ! Lại từng gặp hoàng đế rồi cơ đấy!
Viên quả nhiên gi/ận dữ :
- kẻ gan ngông cuồ/ng kia, ch*t tới rồi hàm hồ, dùng cực đâu nhỉ, đâu, đ/á/nh ta!
Mệnh dứt, mười mấy đã xuất hiện, đẩy ngã rồi gậy sức đ/á/nh, như thể bọn muốn đ/á/nh thăng thiên, thêm nữa lìa khỏi cõi đời.
Tôi lo cứ thế nguy liền mở miệng van nài:
- Đại tha tha sẽ thật báo, thật ra….chúng là….người sao Hỏa !
Viên trên đường tư lự hồi lâu mới lên tiếng:
- Em họ, thật ngờ hai anh em ta vẫn gặp Nhưng mà….sao em tới ?
Tôi viên vội ngẩng lên kỹ, chính viên mang số 311, vui khôn tả, như coi như đường sống rồi !
Hai giãi bày chuyện, hóa ngày hôm sau khi nhau ở trong đề lao, 311 đã về cõi nhưng vì anh ta trung hiếu nghĩa trong này.
Tôi căn dặn cụ Trần, hỏi 311 trí trong thành, sau chùi nước ly biệt, cùng vội vã khỏi.
…………………………………………�
�
�………………………………………�
��
��………
Hai đứa chạy tới dưới gốc cây, buộc xem thời gian bao nhiêu.
Lúc vo/ng h/ồn mèo từng đ/á bay xuống đ/á bỗng xuất hiện ở sau lưng ấy.
Có vẻ như nó h/ận h/ận Ngư, ngoạm miệng thật chỉ đã đ/ứt sợi đỏ trên chân ta, sau bỏ đi.
Tôi với ngây nhìn theo, nỗi k/inh h/oàng tận xươ/ng tủy lan truyền từ tận đáy lòng.
Xú lắc gượng cười khổ sở:
- Sóng gió lớn đã tới, mình rồi !
Tôi cất nổi nửa lời, ngờ phút cuối bạn nữa.
Chúng ôm ch/ặt lấy nói:
- Sau khi về hãy sống thật tốt nhé, sống thay phần tớ với Hào đấy !
Tôi chỉ biết lặng thinh gật gật thân thể luồng khí, rồi tán vào trong khí giống như Lục Lan.
Tôi quanh nhưng can dường như vào trong Dị giới cùng với Hào Ngư, chỉ toàn hiện lên bóng bọn họ bỗng nhiên cảm chơi vơi như trên trung…
….Tôi ngồi phịch xuống cái, phát hiện mình ngồi trong phòng khách tiệm th/uốc, Đằng Minh kể kỳ tích tán gái Đằng Tử Lý tiên nhà cô ấy người, Hào đều say sưa nghe.
Tôi cảm giác chuyện trọng cần nói, nhưng hiểu sao nổi chuyện ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ hai giờ đúng.
Vậy đã về sáng rồi cảm câu chuyện tài tử giai Đằng Minh kể thật nhạt nhẽo vô vị, cuối cùng chuyện trọng ấy việc hỏi mấy họ:
- Lục Lan sao mãi vẫn chưa nhỉ ?