Rầm!
Cánh cửa bật mở, tay nắm va mạnh tường.
Khương bị s đ á ngang toàn tê liệt.
Chỉ đến lúc này nhận ra, Đình ngồi bên cạnh, từ đầu đến ánh đều dõi mẹ con họ.
Trái ngừng đ/ập trong giây lồng ng/ực bị k o lỗ, đ lan tỏa khắp thể.
Thật gia đình ba hạnh phúc, thật cảnh ấm áp.
Thế thì chứ?
Không tĩnh bao trùm, nhìn khuôn Đình Uyên.
Một lúc sau, nở nụ cười y đ ắ đầy â b i ế m:
“Xin lỗi, tôi phiền.”
“Giờ tôi đi ngay.”
Hạ An vội vã dậy, o ả l o ạ giải thích:
“Lệ nhân, thế đâu...”
Lệ Đình l i ế mắt, ta lập im bặt. đến, kéo ra ngoài phòng.
Khép cửa lại, lạnh “Đa về, nhà, nên tôi ấy đến.”
Khương nhìn vẻ lạnh lùng anh, cảm tảng đ á đ è ặ trong lòng, thở đến mức nên lời.
Lời giải thích nhạt nhòa.
Hoặc lẽ, thậm chí chẳng giải thích dù sao đi nữa, cũng chưa bao giờ báo cáo cô.
Câu rồi lời ả á o, bảo đừng l o ạ n.
Hốc đỏ kìm được r r ẩ y:
“Một phụ nữ đ/ộc đến nhà đàn ông vợ giữa đêm khuya, thấy hợp lý sao?”
Đôi Đình thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Anh buông tay ra, thêm phần sắc lạnh:
“Đa khóc ngặt nghẽo vậy, em chẳng quan tâm.”
“Hạ An nghe thấy lập tới em suy nghĩ bẩn thỉu thế.”
“Khương trong sạch lời dèm tôi hổ thẹn lòng.”
Khương sững sờ, những giọt nước lấp lánh trong hốc r r ẩ y, chút nữa xuống.
Chồng nửa đêm để phụ nữ khác nhà, thế bị tư tưởng b ẩ ỉ u?
Cô được phép mãn dù chút, chẳng lẽ hoan nghênh nhiệt liệt?
“Anh để ta mình, nằm trên giường anh... tiếp theo, em nhường luôn vị trí nhân cho ta không?”
Sắc Đình càng ám: “Đừng l o ạ vô lý được không?”
Nỗi đ lưỡi d o ứ trong lòng Âm.
Cô thêm nữa. lúc đó, Hạ An ngờ mở cửa ra.
Mũi ta đỏ bừng, nước rưng rưng: “Tổng giám Lệ, nhân, đừng cãi nhau nữa.”
“Hai chịu nhận nuôi Đa, tôi cảm kích vô cùng... tôi rời đi, tôi đi bây giờ.”
Nói xong, ta ôm mặt, quay ra khỏi biệt thự ngoảnh lại.
Căn nhà yên tĩnh giây.
Lệ Đình đuổi theo, nhưng gương phủ đầy sương ánh d o nhìn phía giờ em lòng chưa?”
RẦM!
Cánh cửa đóng trước luồng gió quét á cô.
Những giọt nước kìm nén trong cùng cũng tràn xuống, từng từng ngày càng dữ dội.
Sau hôm đó, Đình thuê bảo mẫu đến nhà sóc Đa.
Khương thì kết thúc kỳ phép sớm, quay việc ở quan, mấy ngày nhà.
Ngôn lần.
Nhưng thấy ậm ừ trả lời loa, ta cũng thêm nữa.
Cho đến hôm nay, chị bảo mẫu đột nhiên điện, gấp gáp muốn khóc:
“Lệ nhân, tôi i ạ thông, tôi đến đó Nhưng Tổng giám nghe điện thoại, Đa...”
Khương im lát: “Chị Đa đến chỗ tôi đi.”
“Được, được! Cảm nhân!”
Chị chóng máy, sau Đa tới sở cảnh sát.
Khương dắt tay Đa văn phòng, lập mấy đồng nghiệp han.
“Tiểu Ninh, con nhà ai thế?”
“Nhìn đáng yêu gh/ê, trông cũng ngoan nữa.”
Tim ó i lên, bị k o ấ mảnh.
Chồng nhận nuôi con thư ký. giải thích điều này thế nào đây?
Cô trả lời, Đa văn nhỏ, nghiêm túc dặn dò:
“Con cứ ngồi ngoan, đừng chạy lung tung. Đợi tan con nhà, được không?”
Đa ngoan gật đầu.
Rồi lao công việc.
Không ngờ, bận đến tận tối muộn.
Khi tài liệu quay về, ngờ bị Đình từ đâu xuất hiện, nắm ặ cổ tay, ánh tràn đầy p ẫ n ộ.
Gương ám, lạnh băng: “Khương xứng cảnh sát sao?”
“Nói, b ỏ r ơ i Đa ở đâu!”