9.
Đến cuối cùng giọng nói nhỏ như hạt bụi.
Giống như ẩn trong đất sẽ ai nhìn thấy nỗi bi ấy.
“Mẹ kiếp, đồ phế vật.” gi/ận đ/ấm vào vô lăng.
Sau đó tôi đạp phanh đỗ xe bên vệ đường.
Tôi quay nhìn Lục Châu.
Cô vẫn thấp giống như đứa trẻ chuyện gì sai trái.
Tôi vươn chạm vào đỉnh ấy.
Nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lục 30 vạn đối đám Khác nói chẳng qua chỉ bữa tiệc rư/ợu.”
“Còn đối nói đó hy vọng em.”
“Không tự trọng, đắm trong trụy lạc, chỉ giữa phẩm giá bản thân mạng đã chọn hai thôi.”
“Từ trước nay hề vì 30 vạn đó vì đó tình yêu dành cho em.”
Đột nhiên Lục Châu ngẩng lên nhìn tôi.
Có gì đó trong mắt dần lên.
“Hạ tiện chính đám vô sỉ đó.”
“Đám đó chỉ may th/ai chỗ tốt thôi, từ tối ngon tiếng ngọt dỗ dành em, nhưng chỉ đám rác rưởi.”
“Rõ ràng họ mượn gió bẻ măng ép buộc em, bày bộ dạng nhà hảo tâm, khiến cho kinh t/ởm.”
“Lục trước sai.”
Tôi vén mấy sợi tóc trên thái dương sau tai ấy.
“Em vẫn luôn tốt, ưu tú.”
10.
Khi xuống Lục Châu ch/ặt lấy tôi.
“Chị Khương, sự… ơn chị.”
Đôi mắt đẫm lệ.
Cô mắt ngời nhìn tôi.
“Chị Khương, thế tốt, thông minh xinh đẹp, chắc chắn sẽ tìm chốn đi về tốt hơn.”
Sau khi đắn đo lâu mới ngập ngừng đó… xứng đâu.”
Trong tôi biết đang nói chó má nào.
“Vậy em?” nhẹ nhàng ấy: muốn tiếp tục bên anh ta không?”
Cơ thể hơi đơ.
Có chất lỏng ấm áp chảy dọc theo cổ tôi.
“Chị Khương, lựa chọn nữa.”
Cô buông tôi rồi nở nụ cười buồn: “Nếu anh ta để đi cũng chỉ đ/á/nh bên anh ta thôi.”
“Số nghèo đáng tiền, huống hồ gì tôn nghiêm?”
“Thẩm Khác tốt đẹp gì.”
“Em… biết chứ, từ trong cốt tủy anh ta đã thường rồi, cho anh ta mới lăng em.”
“Nhưng anh ta cho 30 vạn, 30 vạn đó đã c/ứu mạng em.”
Khuôn mặt ẩn hiện dưới mờ nhưng vẫn xinh đẹp.
Giọng nói trong trẻo cũng lùng.
Giống như gió trên đỉnh núi.
“Tất những do n/ợ anh ta, chấp nhận.”
Cô nói câu nhẹ nhàng.
Cố gắng nặn nét tươi tắn giữa hai lông mày.
Tôi nhớ tượng bẩn thỉu nãy trong bao.
Tôi như hòn đ/á nhọn đ/âm vào khiến tôi điếng.
Cô sinh viên ưu tú nhất đại Khoa nghệ.
Tôi cũng nữ minh tinh nổi danh.
Lúc ban hai tôi tương lai gấm hoa rực rỡ.
Tại vì sao lãng phí thời gian tình vào rác rưởi mang hình đó?
Có nhất thiết cần Khác c/ứu Lục Châu khỏi nước sôi lửa không?
Khương Tâm tôi tương lai tươi sáng, thế tốt, vấn cao, rốt cuộc thua kém anh ta chỗ nào?
Tim tôi run lên, m/áu nóng dồn lên trên trán.
Tôi đẩy Lục Châu ngồi xuống ghế: “Làm thế thân cho chẳng chuyện tốt đẹp gì.”
Lục Châu hơi đầu.
Một làn hơi nước nóng dần lên trong đôi mắt đen láy ấy.
“Lục Châu.”
Tôi đưa nâng lên, buộc nhìn tôi.
“Sao bên đi, giá mười lần.”