Beta Còn Zin Cũng Có Mùa Xuân

Chương 15

18/05/2025 17:33

Tôi chợt nhận ra, bao ngày qua mình cố gắng tránh né không tiếp xúc với Sầm Như Phong trước mặt người khác thật... ngớ ngẩn.

Chuyện này làm sao giấu được mãi chứ?

Tôi bứt rứt khôn ng/uôi.

Giá như từ đầu đã để Sầm Như Phong đưa về ký túc mỗi ngày.

Tự lủi thủi đi trong bóng tối thật tồi tệ.

"Em không thấy beta có gì x/ấu, nhưng anh là alpha, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ alpha nên đến với omega."

"Nếu bị phát hiện chúng ta là tình nhân, có người sẽ suy diễn không hay về anh."

Sầm Như Phong chậm rãi hỏi: "Ví dụ?"

Linh tính mách bảo tốt nhất đừng nói ra.

Nhưng ánh mắt anh khiến tôi không dám nói dối.

Tôi r/un r/ẩy chọn cách diễn đạt tế nhị: "Ví dụ... anh không thể kết hợp với omega chẳng hạn. Dĩ nhiên, cá nhân em không để tâm chuyện anh có vấn đề thật hay không."

Sầm Như Phong bật cười.

Hỏng rồi.

Anh bị tôi chọc đi/ên mất rồi.

Sầm Như Phong ngả người về ghế, lấy mu bàn tay che miệng nén cười.

Hơi ấm từ cơ thể anh biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Thì ra Tiểu Nhứ đang lo cho anh à? May quá, anh cứ tưởng em có vấn đề về nhận thức bản thân, suýt nữa thì hết h/ồn."

"Nhưng nếu anh thật sự có vấn đề, em thật sự không để tâm sao?"

Tôi thành thật: "Thật mà. Nói thật, có lẽ chính em mới có vấn đề."

Sầm Như Phong ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe: "Kể nghe xem nào."

"Trước đã nói với anh, em không thích tiếp xúc cơ thể... Cũng vì thế, em chưa từng yêu ai. Có lẽ em thuộc tuýp lãnh cảm."

Sầm Như Phong trầm ngâm nhíu mày.

"Khi nắm tay em, em có thấy khó chịu?"

"Không ạ."

"Vậy ôm thì sao?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ: "Chắc là không."

Đằng nào trong mơ tôi còn hôn cả môi anh nữa là.

Sầm Như Phong mở cửa xe: "Xuống đi."

Tôi ngơ ngác làm theo.

Anh đi vòng qua đầu xe, dang rộng vòng tay ôm lấy tôi.

Thình thịch. Thình thịch.

Sau ba nhịp thở, tôi mới nhận ra tiếng tim đ/ập đi/ên lo/ạn vang rõ đến mức cảm nhận được qua ng/ực... là của cả hai chúng tôi.

Sầm Như Phong thì thầm bên tai: "Cảm giác thế nào?"

"Cũng... cũng được ạ."

Anh lùi nhẹ, ánh mắt đổ xuống.

Thình thịch. Thình thịch.

Linh cảm điều gì đó sắp xảy ra, tim tôi đ/ập thình thịch.

Mãi sau, Sầm Như Phong bật cười: "Em định mở mắt hôn anh sao?"

Tôi vội nhắm tịt mắt lại.

Tiếng cười khúc khích vang lên.

Đồ q/uỷ sứ này!

Đây là lần thứ hai anh chế nhạo tôi tối nay!

Định phản kháng thì hơi thở ấm áp đặc trưng của Sầm Như Phong đã phủ kín.

Đôi môi mềm mại của anh bao phủ môi dưới tôi, nhẹ nhàng mơn trớn.

Chân tôi mềm nhũn, vô thức siết ch/ặt cánh tay anh.

Thình thịch. Thình thịch.

Mùi bạc hà khói nhẹ thoảng qua.

Không biết đó là mùi pheromone hay chất ngoại tiết của Sầm Như Phong.

Tôi chỉ biết từng tế bào trong cơ thể đang reo vang -

Yêu Sầm Như Phong đến đi/ên đảo mất thôi!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
10 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
11 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm