Lời tôi chưa kịp dứt, bóng đen bên ngoài đã đột ngột lao đi.
Ch*t ti/ệt.
Vừa rồi chỉ mải lo nghĩ đến tâm trạng của tên này cùng việc bảo vệ khu vực nhỏ của chúng tôi, không ngờ người đứng đầu họ Hứa lại tới.
"Bố, cẩn thận..."
Hứa Hựu Đình vừa bước vào, đã bị một đám bóng đen vây lấy.
Cậu ta không nhịn được, bước chân ra ngoài liền lập tức bị bọn q/uỷ bao vây.
Tôi thầm kêu không ổn, vội ném tấm bùa trừ tà vào người cậu ta, bước tới kéo cậu ta trở lại.
"Cậu không muốn mạng sống nữa sao!"
Cậu định cãi lại, nhưng khi nhìn về phía bố mình, cậu ta đột nhiên lặng thinh.
Không chỉ cậu ta, tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Hứa Hựu Đình lại tự tỏa ánh hào quang Phật giáo, những h/ồn m/a kia hoàn toàn không thể tới gần, ngược lại còn bị th/iêu đ/ốt kêu gào thảm thiết.
Tôi liếc nhìn cậu ta, khóe miệng gi/ật giật.
Thảo nào tên này từ nhỏ đã yếu ớt, có mệnh cách dễ chiêu âm, nhưng vẫn sống khỏe mạnh, dương khí cực thịnh.
Có cái hào quang vàng khổng lồ như thế bao bọc, cậu ta đi ngang cũng chẳng sao.
Hứa Hựu Đình cứ thế đi tới, bóng tối sau khi bị tổn thương không dám tới gần nữa.
Sư phụ tôi cuối cùng cũng kịp thời tới nơi.
Thu dọn hết lũ q/uỷ dữ, siêu độ cho h/ồn phách của lão gia họ Hứa xong, ông nhận tấm thẻ đen từ tay Hứa Hựu Đình rồi cười híp mắt bỏ vào túi, kéo tôi rời đi.