1.
Hệ thống của tôi là một tên l/ừa đ/ảo, nó đưa tôi vào cuốn tiểu thuyết sớm hơn một năm, khi nữ chính còn đang học lớp 12 ở nơi xa xôi.
Nam chính Chu Diễn là một ‘trùm trường’ đúng chuẩn trong mấy truyện về trường học, đ/á/nh nhau, trốn học là chuyện cơm bữa.
Cái hệ thống đáng gh/ét này cứ đòi tôi bật “Spongebob” cho nó xem, và thế là, khi tôi đang trên đường về nhà sau giờ tự học buổi tối, tôi và cả điện thoại đều bị Chu Diễn lôi thẳng vào con hẻm.
Tôi không nghĩ ngợi gì, tặng ngay cho anh ta một cú đ/ấm. Chu Diễn nhanh như c/ắt, dùng cánh tay chặn lại đò/n tấn công của tôi.
Trong lúc sững sờ, tôi liếc thấy anh ta đang mở điện thoại của tôi. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt anh ta, anh ta cúi mắt, vẻ mặt thản nhiên.
Tôi thấy rõ ràng, anh ta đang bấm ba số “110” trên bàn phím. Sau khi làm xong, anh ta mới quay sang, chiếu lệ nói chuyện với tôi – một người qua đường vô tội.
“C/ứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tôi gọi cảnh sát.” Trên mặt anh ta không có chút biểu cảm nào, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng anh ta vẫn điềm tĩnh, đều đều, như một người qua đường tốt bụng.
“Các người đ/á/nh nhau, lại còn báo cảnh sát?” Tôi thấy khó mà hiểu được hai từ này lại có thể đi chung với nhau.
Chu Diễn tỏ vẻ khó hiểu, cứ như thể đang hỏi tại sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy: “Đánh không lại mà không chịu báo cảnh sát, chẳng lẽ tôi đợi bị đ/á/nh à?”
“Thế thì đúng là có bệ/nh.” Anh ta nhét điện thoại vào tay tôi, rồi lấy từ túi quần đồng phục bên phải ra vài tờ tiền đỏ chót, đưa cho tôi.
Tôi liếc qua, ít nhất cũng phải năm tờ.
Thấy tôi không nhận, Chu Diễn – người đã quay người chuẩn bị bất ngờ tham gia vào trận hỗn chiến, quay đầu lại, đ/á/nh giá tôi từ trên xuống dưới. Đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại: “Không đủ à?”
Anh ta bắt đầu lục túi quần đồng phục bên trái, lần này mất thời gian hơn một chút. Lấy ra vài tờ nữa rồi ném thẳng cho tôi.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng nhảy qua đống thùng giấy chất đống, và khi anh ta tham gia vào, phía bên kia vang lên tiếng đ/á/nh nhau dữ dội hơn.
Tôi đơ người nửa giây, rồi nhặt tiền lên đếm.
Chín trăm tệ, bên trong còn có một tờ đề toán trắng tinh, trông như bị vò rất nhiều lần.
Hèn gì ai cũng muốn làm chó của nam chính. Ki/ếm được nhiều hơn cả tôi đi làm!
2.
Làm “chó” cho nam chính quả thực không dễ dàng gì. Tôi nán lại đó một lát, và cảnh sát đã c/òng tôi luôn.
Làm xong biên bản, đi ra ngoài thì trời đã tối đen.
Tôi đi trước, nghe thấy phía sau có người đang ch/ửi rủa.
“Mẹ kiếp, đừng để tao tóm được thằng nào đã báo cảnh sát! Cái lũ s/úc si/nh, không biết võ đạo, không bằng cả chó lợn!”
Tôi theo bản năng quay đầu nhìn về phía Chu Diễn.
Vì trời quá tối, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn đường gần đó để nhìn thấy vài bóng người phía sau.
Tiếng bước chân phía sau bỗng khựng lại.
“Tao chưa gặp mày bao giờ? Chính mày là thằng có lòng dạ đ/ộc á/c đã báo cảnh sát đúng không?” Nghe giọng, chính là gã vừa ch/ửi rủa.
Tôi nhận thấy ánh mắt của Chu Diễn dường như vẫn luôn nhìn về phía tôi, khiến tôi nhớ đến một bức ảnh meme mà tôi từng xem: Ta sẽ luôn nhìn chằm chằm vào mi… mãi mãi…
Đây thực sự là nam chính trong truyện học đường thiếu “đẳng cấp” nhất mà tôi từng thấy, mặc dù tôi cũng chỉ mới gặp mỗi anh này.
Tôi không nói gì, gã kia rõ ràng có chút mất kiên nhẫn, bước chân nặng nề đi về phía tôi. Bị ánh đèn đường chiếu vào, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ hung dữ, rất “kiểu nhà tù”.
Chu Diễn tiến lên hai bước, vượt qua hắn, như vô tình nói: “Tao cũng muốn biết thằng ch.ó nào đã báo cảnh sát, làm hỏng chuyện của bọn tao! Lẽ ra hôm nay bọn tao và bên chúng mày đã phân thắng bại rồi. Nhưng chắc không phải đâu...”
Tôi vừa vặn đi tới dưới cột đèn đường. Ánh đèn rực rỡ, tôi không khỏi nhìn về phía Chu Diễn. Không hổ là nam chính, tự ch/ửi mình mà mặt không đổi sắc.
Khoảnh khắc tôi quay đầu lại, ánh mắt Chu Diễn chợt lay động, anh ta sững người nhìn tôi, như thể mất tiếng, yết hầu chuyển động.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Trông cậu ta không giống loại người đó.”
Gã kia đ/á/nh giá tôi một lúc, rồi dừng bước: “Đúng là không giống thật.”
Lời hắn ta chưa dứt, khoảng cách giữa Chu Diễn và tôi đã rút ngắn xuống còn chưa đầy một mét.
Lần này, tôi nhìn rõ biểu cảm của Chu Diễn.
Tôi luôn cảm thấy có gì đó lạ lùng, đặc biệt là ánh mắt của Chu Diễn, nhìn thế nào cũng thấy không đúng.
Ánh mắt của anh ta, trông có vẻ… rất đói.
Nhưng hệ thống lại nói:【Không có vấn đề gì, đừng có mà la oai oái với tôi!】
【Sau này, có lúc để cậu la oai oái đấy.】
Tôi thật sự h/ận bản thân mình, đã không hỏi kỹ hơn một câu.
Đến khi tôi hiểu được câu nói đó, thì đã quá muộn rồi.