Những người khác đều cười lớn, Tiểu Nhã càng cười vui vẻ hơn. Nghiêng đầu lắc lắc chai bia trong tay.

"Hehehe, em trai dễ thương quá, buổi tối ở lại đây qua đêm nhé."

"Bệ/nh th/ần ki/nh!"

Giang Hạo Ngôn trừng mắt nhìn cô ta rồi kéo tôi đi. Nhưng những người khác đã vây xung quanh chúng tôi, lại có thêm mấy người từ trong lều đi ra, mặc đồ rằn ri, nhìn có chút quen mặt.

Tôi nhìn chằm chằm vào một người thanh niên, anh ta làm mặt lạnh với tôi, quay đầu lại và hét lên: "Ông chủ…Là Kiều Mặc Vũ"

Một lúc sau, Đồng Uy vén rèm đi ra ngoài.

"Kiều Mặc Vũ, chỗ nào cũng thấy có mặt cô!"

Tôi nhìn chằm chằm vào Giang Hạo Ngôn .

Đồng Uy, thuộc hạ của Đồng Phúc Sinh, chính là người lần trước đã dẫn người đi tìm kho báu ở núi Ai Lao, Vân Nam, không ngờ anh ta lại bình an vô sự, thật đúng là mạng lớn.

"Nhìn kìa, thiên thạch!"

Tôi chỉ lên trời và hét lớn.

Mọi người ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, tôi và Giang Hạo Ngôn tách ra, chạy như đi/ên.

Tôi thở hổ/n h/ển, cầm con d/ao trên tay chạy thật nhanh, gió lạnh trộn lẫn với những hạt cát mịn thổi vào mặt và cào vào da tôi đ/au rát.

Tiếng gió rít bên tai, kèm theo tiếng sú/ng n/ổ “Ầm”, toàn thân tôi tê dại.

Xong rồi, bọn họ có sú/ng.

Tôi chỉ có thể rẽ vào một góc, chạy ngược về phía Đồng Uy, đến trước mặt hắn.

Tôi và Giang Hạo Ngôn vòng nửa vòng rồi chạy về phía Đồng Uy, tôi chống hai tay lên đầu gối để thở.

Đồng Uy thổi vào đầu sú/ng.

"Chạy cũng nhanh quá đó, sao không chạy nữa?”

Tôi đảo mắt.

"Buổi tối gió lớn, chạy một vòng vận động cơ thể thôi mà.”

Đồng Uy cười "hắc hắc", cất sú/ng, phất phất tay.

“Người đâu, trói bọn họ lại.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm