Bị nh/ốt nhà tôi bắt đầu không ngồi yên được nữa.
Thời biết tôi lo lắng điều gì, không thả tôi đi.
Thời gian về nhà từ bảy giờ, tám giờ chín giờ, rồi mười giờ.
Mặc dù mỗi lần về nhà, đều quần áo sẽ.
Nhưng tôi sẽ hỏi khi chặn tôi lại: "Hôm nay dính m/á u của ai rồi?"
Cố không bao giờ trả lời.
Sau đó, lười quần áo luôn.
Mùi m á/u t/anh trên càng nặc, mức tôi không phân biệt được, cuộc m/á u của hay của khác.
Tôi rất ợ.
Suýt chút nữa thì s/ụp đ/ổ.
Tôi biết dây dưa với Chu Tri Dạ và bọn, tôi tin ta.
Nhưng tôi không thể chỉ đứng nhìn.
Tối hôm đó, tất cả đèn biệt thự đều tôi tắt hết, về nhà thì đứng sững lại cửa.
Dưới ánh trăng xuyên cửa sổ, nhìn thấy.
Dụng cụ vương vãi khắp nhà, vật sắc nhọn lôi từ ngăn kéo.
Anh t/ứ c g/iậ n rồi.
T/úm lấy vệ sĩ cửa, ch/ất v ấn chuyện này sao.
"Không quan ta."
Tôi lo/ạng choạng đứng dậy từ góc ghế sofa, nhặt chai r/ượu lên đ/ập xuống bàn trà, chĩa đầu nhọn về phía ta: Diễn, tôi không cần bảo vệ nữa... buông tha cho tôi đi."
"Đừng cử động."
Sắc mặt âm trầm, rất khác với thường.
Anh cứ gi/ẫm lên mảnh vỡ đầy đất, đi thẳng về phía tôi.
Két -
Có có mảnh vỡ nào đã đâ/m vào đế giày của ta.
Nhưng không hề nhíu mày, từng bước sát khi tôi không còn đường lui.
"Cố Diễn... đừng lại gần nữa."
Chuyện này khác với gì tôi nghĩ.
Anh còn n cu/ồng đ/á/ng ợ tôi.
Tôi chạp định n/ém mảnh chai vỡ đi, lại nhiên nắm lấy vào ng/ự c mình...
Khi m/á u thấm quần áo chảy tôi ch*t lặng.
"Như vậy đã chưa?"
Cố nắm dựa vào vai hơi y/ếu ớt.
"Là em, Phương Hoài... Xin lỗi."