“Tần Triệt, anh buông tôi ra!”
“Đồ bi/ến th/ái!”
Hai tay tôi bị Tần Triệt dùng cà vạt trói ch/ặt, treo lên tay vịn trên nóc xe với tư thế kỳ quái.
Tôi ngồi trên đùi anh, không sao nhúc nhích nổi.
Tần Triệt nheo mắt cười khẩy, đôi tay luồn vào vạt áo tôi, thong thả di chuyển lên trên.
Anh trừng ph/ạt tôi bằng cái nhéo đ/au điếng vào eo.
Tôi rên khẽ.
“Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tài xế phía trước đã hạ tấm chắn xuống từ lúc nào.
Trong không gian chật hẹp, giờ chỉ còn hai chúng tôi.
Anh càng lấn tới, dùng răng mở tung cúc áo sơ mi từ ng/ực tôi trở xuống.
Hơi lạnh ùa vào phần da thịt vừa lộ ra.
Áo sơ mi bị mở toang.
Những nơi anh chạm qua đều nóng rực cả lên.
Thấy tôi im lặng, anh cắn mạnh một cái đầy á/c ý.
“Hửm?”
Cơ thể tôi run lên, giọng nấc nghẹn: “Tôi... Tôi không có xem điện thoại.”
Cái cớ vụng về ấy vừa thốt ra, tôi đã muốn chui xuống đất.
Anh đương nhiên chẳng tin.
Tần Triệt lấy điện thoại từ túi áo tôi ra.
Ch*t thật, tôi quên không đặt mật khẩu!
Anh vuốt màn hình mở khóa.
Tôi chợt nhớ ra biệt danh mình đặt cho anh.
Cơ thể tôi giãy giụa đi/ên cuồ/ng.
“Bốp!”
Một cái t/át mạnh vào mông khiến tôi co rúm cả người.
“Ngoan ngoãn chút đi.”
Anh bấm vào WeChat.
Tiêu rồi!
Biệt danh sẽ bị lộ mất.
Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng lại.
Tần Triệt giơ điện thoại lên, đôi mắt nheo lại đầy vẻ đắc ý: “Hửm, Tần Thụ?”
Tôi quay mặt đi, chẳng dám nhìn thẳng.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ tôi: “Hóa ra đêm đó tôi đã quá dịu dàng, khiến em hiểu lầm điều gì rồi sao?”
Những chiếc răng sắc nhọn cắn sâu hơn vào da thịt tôi.
Tôi cắn ch/ặt môi dưới: “Tần Triệt... Anh làm ơn đừng như vậy nữa.”
Anh ngẩng mặt lên.
Trong đôi mắt ngập tràn d/ục v/ọng, tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của chính mình.
Chẳng còn chút bóng dáng thanh tịnh của vị phật tử ngày nào, giờ đây anh chỉ là kẻ phàm phu tục tử chìm đắm trong nhục dục.
Lời nói cũng đầy gian xảo: “Đừng cái gì?”