Thành tích của tôi kiếp trước có thể đỗ Đại học trọng điểm, còn Thẩm Dịch e là còn giỏi hơn tôi, nhưng vì người cha tồi tệ kia...

Tôi chụt một cái hôn lên má Thẩm Dịch, mắt long lanh: “Ông xã giỏi quá!”

Thẩm Dịch cố tỏ ra nghiêm túc gõ lên giấy nháp: “Nghe đây.”

Tôi ngồi thẳng lưng.

Thẩm Dịch lại chậm rãi bổ sung một câu: “Học được rồi thì em hôn anh một cái, chưa học được thì anh hôn em một cái rồi học tiếp.”

10.

Tôi đã nửa năm không về nhà, nhưng ba mẹ tôi không ai phát hiện ra.

Cho đến hôm nay, hai người họ cãi nhau đến đỉnh điểm, xô xát lớn. Cuộc chiến kết thúc khi mẹ tôi bị g/ãy hai cái xươ/ng sườn, phải vào khoa Chấn thương Chỉnh hình, còn ba tôi phải vào khoa Cấp c/ứu khâu hai mươi hai mũi trên đầu.

Khi tôi được gọi đến bệ/nh viện. Mẹ tôi đang dùng những lời lẽ đ/ộc địa nhất không ngừng nguyền rủa ba tôi.

Chê ông bụng phệ, tối ngủ ngáy rung trời. Chê xưởng nhỏ của ông làm ăn năm sau kém hơn năm trước, chê ông luôn phải tiếp khách, không có thời gian đưa bà đi m/ua sắm ăn uống.

Tôi mặt không cảm xúc nói với bà, muốn ly hôn thì được thôi, nhưng phần lớn tài sản phải chia cho ba tôi, bằng không tôi sẽ giao nộp bằng chứng bà ngoại tình.

Nói xong, tôi chuyển sang khu vực khác, tìm ba tôi đang đứng hút th/uốc liên tục ở dưới lầu.

Năm xưa, bất chấp lời đàm tiếu, ông đã cưới mẹ tôi, người phụ nữ mang tiếng x/ấu. Ông ấy hẳn là đã yêu mẹ tôi.

Kiếp trước, ông trút sự h/ận th/ù vì bị lừa dối lên người tôi.

Tôi còn h/ận ông ấy không? Qua bao nhiêu lâu, cũng không còn h/ận lắm.

Những món quà sinh nhật chân thành tôi nhận được mỗi năm, chiếc bánh kem bơ hai tầng ngọt ngào, những cái ôm hôn và được bế bổng lên vai lúc bé. Đều là ông ấy.

Một người đàn ông thật thà như vậy, bị mẹ tôi hành hạ đến mức này, cũng thật đáng buồn.

Tôi báo tin cho bà ngoại, nhờ bà giới thiệu một cô giúp việc cho ba tôi.

Nửa tháng sau.

Mẹ tôi chủ động ly hôn, ông ấy cũng không do dự quá lâu. Hai người nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân chỉ còn hình thức này.

Chỉ là, mẹ tôi không cần tôi.

Ba tôi sau khi biết tôi không phải con ruột, cũng không cần tôi.

Ngày hôm đó, tôi vừa tròn mười tám tuổi.

Tôi nắm cuốn sổ hộ khẩu đứng tại chỗ, có chút chùn bước.

Tôi đã ngăn chặn được số phận bị ba tôi đem ra làm món hàng giao dịch như kiếp trước, nhưng vẫn không thay đổi được việc trở thành trẻ mồ côi.

Một chiếc lá khô rơi xuống từ trên cây. Tôi ngồi trên ghế dài nhìn đến xuất thần.

Tôi nghĩ, tôi chính là chiếc lá không nhà đó.

Một bàn tay lớn chìa ra trước mặt tôi, Thẩm Dịch đang cầm một chiếc bánh kem nhỏ. Vẻ mặt anh mỉm cười với tôi, khiến người ta vô cùng rung động.

“Bảo bối, về nhà ăn sinh nhật thôi!”

Tôi không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, Thẩm Dịch nắm ch/ặt lấy tôi.

Tôi đòi nhảy lên vai anh. Anh nói tôi trẻ con, nhưng lại cõng tôi rất vững vàng.

Tôi nằm trên lưng anh, có chút buồn rầu: “Thẩm Dịch, em không còn nhà nữa rồi.”

“Chẳng phải em còn có anh sao?”

“Vậy anh có vứt bỏ em không? Giống như mẹ em ấy.”

“Em là mạng sống của anh, không có em, anh sống không nổi.”

Trong lúc kỳ thi Đại học đang đến gần, vài tấm ảnh nóng bỏng lặng lẽ được dán lên bảng thông báo vào đêm khuya.

Một người bạn của tôi cầm tấm ảnh vừa x/é xuống đưa cho tôi, mặt mày khó coi.

Miếng bánh mì trong miệng tôi rơi xuống đất. Đó là ảnh tôi và Thẩm Dịch hôn nhau ở ban công.

Chuyện tôi thích đàn ông lan truyền khắp các ngóc ngách trong trường, vốn dĩ chỉ nên được coi là một vụ việc tai tiếng. Không nên làm kinh động đến thầy Tổng phụ trách. Nhưng kẻ đứng sau giở trò càng quá đáng hơn, rải ảnh vào tận văn phòng Ban giám hiệu.

Ban lãnh đạo nhà trường ra lệnh chấn chỉnh tác phong học tập. Tôi đứng trong văn phòng cúi đầu chịu đựng lời m/ắng mỏ của thầy Tổng phụ trách.

Thầy m/ắng suốt hai tiếng đồng hồ không lặp lại một câu nào, nhưng lại không có một câu nào m/ắng tôi vì tôi thích con trai.

“Thành tích của em tốt như vậy hà cớ gì phải dây dưa với loại người đó, thế giới bên ngoài rất lớn, em ra ngoài nhìn thử xem?”

Tôi, người đã im lặng từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng phản bác: “Anh ấy rất tốt.”

Mặt thầy tái mét, đành nghẹn lại một câu “đồ khó dạy bảo”.

Tâm trạng bồn chồn. Bước ra khỏi văn phòng, chân tôi không chú ý, bước hụt.

Khi tôi tỉnh lại, bản thân đã ở trong bệ/nh viện.

Thầy giáo nói với tôi. Vì không liên lạc được với phụ huynh, nên đành phải gọi cho người liên hệ khẩn cấp tôi đã điền lúc trước.

Không ngờ người đến lại là Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch nửa quỳ bên giường tôi, ánh mắt đầy vẻ đ/au lòng.

“Em không sao, chỉ là nhất thời thất thần thôi.”

Thầy Tổng phụ trách im lặng một lúc, rồi kéo Thẩm Dịch ra ngoài, không biết đã nói gì. Vì trông Thẩm Dịch không có gì bất thường.

Nhưng tôi là ai cơ chứ? Trong bụng Thẩm Dịch có mấy con giun tôi cũng biết.

Tôi há miệng nuốt cháo Thẩm Dịch đưa đến: “Ai là người dán ảnh?”

Tay Thẩm Dịch khựng lại, gân xanh nổi lên trên tay anh, anh nói khẽ rằng sẽ cho tôi một lời giải thích.

Tôi lần lượt liệt kê những người có thể làm chuyện đó. Cho đến khi nói đến ba của anh, khóe mắt anh gi/ật một cái.

“Ông ta uy h.i.ế.p anh phải không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm