“Lúc nãy sao mọi người im thin thít thế? Tôi gào trong đó cả buổi rồi.”

Phương Thiện vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào đầy uất ức, dường như hoàn toàn không nhớ chuyện vừa mới chạy ra đ/âm tôi một nhát.

Lâm Tân nắm lấy cánh tay Phương Thiện, nhanh chóng lục soát người cô, không tìm thấy con d/ao găm, khiến cô càng thêm ấm ức:

“Làm gì đấy, đẹp trai là có quyền sàm sỡ người ta hả?”

Triệu Tư Tư tức gi/ận, nhảy cẫng lên trên bậc thềm:

“Hắn đời nào sàm sỡ cô, cô mơ đi!”

“Lâm Tân, cậu dẫn cô ấy về phía bậc thềm, trông chừng kỹ.”

Lâm Tân gật đầu, kéo Phương Thiện bước dài về phía bậc thềm, tôi và Giang Hạo Ngôn tiếp tục hướng đến cái đài kia.

Căn phòng đ/á này không lớn, chúng tôi chẳng đi bao lâu đã tới bên đài tròn. Giang Hạo Ngôn bế tôi lên đài, sau đó chống tay nhảy lên một cách dễ dàng.

Tôi bò lên trên qu/an t/ài đ/á, dùng đèn pin chiếu vào, phát hiện phía trên cũng khắc một bức họa.

Nghiêng đầu ngắm một lúc, tôi dần hiểu ra đầu đuôi.

Theo ghi chép trên bức họa đ/á, ngôi sao năm cánh này là một th/ủ đo/ạn tế lễ. Tất cả nghi thức này chỉ nhằm một mục đích: hồi sinh Xi Vưu.

Truyền thuyết kể rằng Hoàng Đế ch/ặt x/á/c Xi Vưu thành nhiều khúc, ch/ôn giấu khắp nơi. Nhưng thông qua lễ tế và bùa chú kỳ lạ này, có thể đoạt lấy khí huyết của người khác. Khi lực lượng tích tụ đủ, x/á/c Xi Vưu sẽ tái hợp và sống lại.

“Thì ra là vậy! Toàn bộ nền văn minh Tam Tinh Đôi đều liên quan đến tế lễ, tộc nhân của họ đều muốn hồi sinh Xi Vưu?”

Phương Thiện trợn mắt, trong đồng tử lấp lánh sắc màu kỳ lạ, kích động đến mức suýt lao tới:

“Tôi phải xem bức họa này!”

Cô vừa nói vừa bước xuống, Lâm Tân kéo lại không cho động đậy. Phương Thiện nổi gi/ận:

“Anh làm gì thế! Tư liệu lịch sử quý giá như vậy, không tự mắt thấy tai nghe thì sao được? Mấy người không hiểu gì cả, lỡ bỏ sót chi tiết thì tính sao?”

Trông cô hoàn toàn tỉnh táo, như thể lại biến về phiên bản Phương Tiến sĩ nghiêm túc ngày trước. Chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác, tôi gật đầu với Lâm Tân:

“Cậu dẫn cô ấy qua đây đi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
4 Mất Kiểm Soát Chương 27
7 Va Phát Cong Luôn Chương 20
10 Đinh Máu Trấn Quan Chương 15
11 Lồng Vỡ Chương 26

Mới cập nhật

Xem thêm