—Lương Tử Kỳ
Tên tôi là Lương Tử Kỳ, là một nữ cảnh sát hình sự.
Hôm đó, tôi một mình trực tại phân cục, nhận được thông báo báo án:
"Tòa nhà Kim Huy, Tòa C, phòng 2507, có người cầm d/ao h/ành h/ung."
Để đến hiện trường sớm nhất, tôi không đợi viện binh.
Rốt cuộc, trước khi bị bệ/nh, tôi luôn phá án theo cách này.
Khi gõ cửa, tôi nói:
"Chúng tôi sẽ phá cửa đấy."
Chữ "chúng tôi", chỉ là một chiêu đ/á/nh lạc hướng.
Cửa mở ra.
Một gã đàn ông cao khoảng một mét tám mấy đứng ngay trước mặt tôi.
Gương mặt hung dữ, nhưng mang vẻ ngái ngủ.
Hắn dụi mắt:
"Làm gì vậy?"
Kỳ lạ là, thân hình rõ ràng rất lực lưỡng, nhưng giọng nói lại rất the thé.
Tạo cảm giác kỳ quái.
Tôi giơ thẻ cảnh sát ra.
"Chúng tôi nhận được báo án, nói ở đây có người h/ành h/ung, mời anh phối hợp với chúng tôi tiến hành khám xét."
Vừa nói, tôi vừa bước vào trong nhà.
Ồ, vậy mời cô vào đi, căn phòng này chỉ có mình tôi thôi."
Nói xong, hắn lùi lại một bước.
Tôi bước vào nhà, nhìn thấy ngay trong phòng khách đầy sàn là những chiếc cốc, đĩa bị đ/ập vỡ....
Đây rõ ràng là dấu vết của cuộc ẩu đả.
Người này, rất có thể là hung thủ.
Rầm!
Tôi nghe thấy cánh cửa phía sau lưng, bị đóng sầm lại.
Tôi cười lên.
"Sao hả? Ngay cả cảnh sát cũng dám ra tay?"