Chu một người tràn nhiệt huyết nhưng chỉ ba phút nóng vội.
Hai trước, trước khi lên máy Chu thề thốt: "Ông đây nhất định sẽ học xong đại học ở Đức."
Tôi "Cậu đừng có học bốn đại học rồi về được đấy."
Giờ hay rồi, chẳng cần năm.
Mới có hai chạy về, học nữa.
Theo lời của ấy mình lắm nghiệp thế này, thừa kế được rồi, cần gì ngốc chạy cái nơi tốt nghiệp chưa chắc.
Nói đúng, họ Chu giàu nứt đố đổ vách, muốn gì được nấy, tôi được bao như một tên thư đồng cho chủ mà.
Nhưng vì giữ thể diện, họ Chu gọi tôi con thay vì thư đồng.
Vì Chu có sức khỏe yếu, nên tôi bị tình cho ở lớp để tiện chăm ấy.
Cũng chính vì sự chăm này ngày đầu tiên Chu về nước thổ lộ tình cảm với tôi.