12.
Giai khi đương, bạn đã cõng ít nồi cho khi chúng đã x/á/c mối qu/an h/ệ thì thể nhắc công yểm bạn này.
Nhờ sự chúng đã đương thành công nhau. Song, chúng lại bao bị ống kính.
Tôi vệ tốt.
Lại trôi qua, thời gian sự con ta choáng váng.
Đêm nay tiệc lớn trong giới giải trí.
Bạn mời bọn họ mời vui cùng, dù sao nên xách túi luôn.
Đến tìm nghỉ bạn mình trước.
Cô nổi tiếng, lịch trình rộn, thể mắt thấy ánh mặt trời, chạm đất, đã hơn tháng gặp Mạnh Yên. Ôi bạn ơi, gặp gỡ khó thế sao?
Trợ lý ngăn cản nên tự nhiên đẩy bước vào.
Cô đang còn ngồi makeup gương, hai mắt ch/ặt, vẻ chút mỏi.
Tôi nhàng bước từng bước ấy: “Đừng giả vờ nhé, thấy tiếng bước lại phản ứng gì?”
Tôi chỉ bất lực:”Thính giác này rồi lỗ này phải lỗ bình thường. Không biết lỗ đây?”
“Lỗ người”.
Cô đã chịu mở mắt tôi, camera quét từ đầu chân: “Dạo này ổn chứ?”
Tôi đứng lời bạn đắc ý: xinh đẹp lên chút thôi.”
Cô ngơ ngác hồi.
Sau câu: “Tớ biết hồi nhất, trung học trông thế nào rồi đấy.”
Một chả đầu đuôi hết. Nhưng đủ hiểu tứ trong lời ấy.
Tâm lý thay đổi nhiều.
Rất khỏe mạnh, năng động, tích lạc quan. Cũng dần cảm thấy cả thế gian này mình nở Có tâm tư còn nặng trĩu những lo hay giản đang hài thực tại…
Bạn đẩy vai nhà gái t/ồi đấy.”
Có thể sự thay đổi này chút công lao ấy, chỉ chút nhiều chút chút.
Đối ấy, điểm nào cả, xem sứ đã mang cho nhiều bản bao thể tớ. chỉ thở thôi khen ngợi.
Trước mắt hiện lên vẻ ấy:
Anh sẽ chống tay lên cằm, mắt thâm tình chăm chú, lúc sẽ khen ngợi: “Em thở kìa, giỏi đi, bé!”
Dưới sự khích lệ khen ngợi vậy thì sao tự tin cho chứ.
Vốn mỗi lần khi nhắc tim nhịn khẽ rung động.
Bạn cách hực: “Đi đi, cản trở tầm mắt mình quá.”
Tôi gió ấy: “Xíu tìm nhé! Bye!”
Phòng nghỉ cách bạn xa lắm.
Cũng ai ngăn cản vào nên cứ thể đẩy vào.
Trong nghỉ ngơi chỉ tôi, ngoài ai cả, đang ngồi sofa.
Anh thấy thì ngạc nhiên hỏi:
“Sao nhanh chuyện bạn chút xíu nữa? vẻ ngượng ngùng nhanh tiến về phía bên ấy.
Và thể đoán rằng đang lại gần, xích lại ghé vào thì thầm to nhỏ: lắm đó.”
Nơi thở dần lướt khóe mắt tôi, cảm giác ấm áp.
Tôi nếu cứ tiếp tục trong khí thế này thì chúng sẽ… Song, đã quyết định điện thoại di dời sự chú ý.
Ánh mắt trong lúc vô tình lướt Weibo thì cuối cùng vấn bấy nay bản mình thường nhẹ.
Tôi hỏi ấy: “Ban đầu sao chúng ta lại trở thành bạn Wechat thế?”
Đối bản Wechat Chu, chả xíu ấn tượng về nó cả.
Lương mỉm cười: “Cũng vào tiệc, thấy tìm Mạnh Yên còn bị đám đàn ông quay quanh xin Wechat.”
À, chợt ra, sự kiện cuối ngoái.
Lúc đó bạn nổi tiếng những kia qu/an h/ệ công ảnh hưởng bạn nên chả dám từ lời mời kết bạn từ họ.
“Thú ngay từ cái đầu tiên đã lý mình xin WeChat em.” - nói.
Tôi khẽ cười trọc: “Tại sao tự mình bị sĩ diện hay ngại…”
Nếu khuôn mặt đẹp trai tới xin WeChat thì sẽ bao sẽ đồng ngay tức.
Anh bất đắc dĩ được.”
“Vừa thấy tay đã lẩy bẩy thể nào nổi.”
Nghe xong cơn trào qua, giống mỗi ngày trôi mới thức bản mình.
Anh mức nào, đó hỏi dành cả này trả lời.
Tình dành cho nhiều dường nào thể nào giải đáp tình thanh thuần, bình nhàng nhất trong cuộc tôi.
Anh đứng đó cách ngây ngô.
Tôi tiến ấy.
Bên ngoài dù ồn ào huyên náo chúng thèm quan tâm. Chỉ đây, nơi này chúng đang cùng nhau tận hưởng sự ngọt êm diệu tình dài.
Tôi cảm thấy may mắn gặp ấy.
Và mình dũng cảm.
(HOÀN)