Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, dây th/ần ki/nh đang căng như dây đàn của tôi mới dần thả lỏng.
Tôi không nói dối cảnh sát.
Những lời đã khai đều là sự thật.
Chỉ trừ một câu.
Vết thương trên chân là do tôi tự cào.
Dòng m/áu tươi chảy dọc theo ống chân, vết nóng rát khiến A Trần buông tay.
Ấu trùng sợ nước.
Đồng thời, lũ giòi trong hốc mắt A Trần lả tả rơi xuống, thân hình trắng sữa m/ập mạp đang ngọ ng/uậy trong vũng m/áu loang.
Con ngươi đen kịt chính là màu sắc ở chóp đuôi chúng.
Tôi vứt rìu, bịt vết thương lùi lại, không để da A Trần trầy xước, lũ ấu trùng sẽ không lao vào tôi.
Bàn tay g/ầy trơ xươ/ng như bộ xươ/ng của A Trần chộp lấy chiếc rìu.
Cơ thể dưới lớp da cuộn tròn từng đợt, sợi dây thừng như có ý thức tuột khỏi người hắn.
Đôi mắt thâm đen đảo nhanh, hướng về phía Lão Trương.
Hắn bò bằng bốn chân,không còn di chuyển như người bình thường, trườn nhanh như rắn.
Lão Trương vớ lấy cái xẻng rồi nắm ch/ặt, ánh mắt lạnh lùng, trong chớp mắt tình thế đã đảo ngược.
Phần còn lại giống như lời khai của tôi.
Tôi thừa cơ bỏ chạy, lăn xuống sườn đồi, báo cảnh sát ở góc có sóng điện thoại.
Cảnh sát đầu tiên đã tìm thấy nạn nhân trong cốp xe theo chỉ dẫn của tôi.
Lão Trương ch/ôn vội, nhưng người này mạng lớn, vẫn còn thoi thóp hơi thừa.
Khi quay lại đỉnh núi.
Lão Trương đã ch*t.