14
Không phép màu nào xảy ra.
Cậu bé ấy qu/a đ/ời.
Người đúng, tôi nhạt, tôi muốn vì một buổi đảo lộn nhịp sống của mình.
Tất trong lễ của Tiêu Tử Hiển tôi khóc.
Tối mấy người gửi cho tôi rất nhắn.
“Sao một mình? đến à?”
“Nghe cậu nên đến thật vậy sao?”
“Hai người yêu nhau mười hai sao cậu đòi tay? gì, uống rư/ợu.”
“Giang Ôn, cậu quá.”
“Họp lớp cậu đi, trách yêu mười hai năm vẫn trai được.”
Chỉ nhắn thôi tôi thể tưởng tượng ra giọng điệu kh/inh thường của họ.
Hồi những người trêu ghẹo nhất.
Tôi lướt qua điện thoại, đang định chặn mấy người này thì thấy hồi gửi nhắn:
“Ôn Ôn, và đ/á/nh nhau, cậu mau đến đi, ai can nổi cả.”
Trong bệ/nh viện, khuôn th/uốc.
Tôi đứng dậy định đóng phí, ấy đột ngột kéo một đứa trẻ đưa ôm eo áp bên th/uốc bụng tôi.
Tôi thoáng chốc ngẩn ngơ.
Hồi ấy cãi nhau người nhà rồi đi, tối đó ôm tôi thế.
Tôi bên ấysuốt một sau vì ngủ gật trong cả hai ph/ạt đứng.
Giọng chùng xuống: “Anh gì cả, bọn đoán bậy.”
“Anh tưởng sẽ muốn gặp đến.”
“Bọn x/ấu trước anh, tình của chúng ta giả, còn anh…”
Tôi hoàn h/ồn, cười cười “Em biết.”
Hứa sẽ chuyện x/ấu người khác sau lưng.
Anh ấy thương nặng, th/uốc xong thể xuất viện.
Rời bệ/nh viện, tôi hỏi: “Anh thuê nhà rồi à?”
Anh ấy lắc đầu “Anh khách sạn.”
Ánh mắt ấy vọng mong tôi mủi lòng cho ấy nhờ.
Nhưng tôi thương ai sẽ thương tôi khi tôi lòng bất lực?
Tôi mọi cách để thu hút sự chú ý của anh, từng thấy nỗi buồn của tôi?
Tôi ngập rồi bằng giọng trêu đùa: về Hải Thành đi, công việc bây giờ dễ ki/ếm, yêu đương xong mất cả việc.”
Ánh sáng trong mắt ấy từng chút từng chút vụt khuôn bớt phần sinh khí.