5.
Nhưng dần dần, xung quanh Giang Ngạn xuất hiện những người mới, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau giải đề, hẹn nhau cùng đến thư viện.
Tôi biết “người mới” đó, cậu ta chính là Thẩm Việt học lớp hai.
“Scandal” của hai người họ lan khắp các lớp
Nói Giang Ngạn với Thẩm Việt rất có cảm giác couple, thân nhau đến mức luân phiên nhau lên ngôi hạng nhất, cứ như đã thông đồng với nhau rồi vậy.
Đối mặt với mối qu/an h/ệ thân thiết của hai người họ, tôi không khỏi cảm thấy gh/en tị.
Rõ ràng người thân nhất với Giang Ngạn phải là tôi mới đúng.
Vì muốn đ/á/nh bay tin đồn của bọn họ, tôi bắt đầu nỗ lực học tập, không phải là hạng hai thôi sao, tôi cũng làm được.
Nhưng chuyện nào có như ý muốn, sau khi thi giữa kỳ, không có Giang Ngạn, trước đó lại còn chơi bời lêu lổng với đám bạn, làm lỡ dở việc học nên thành tích của tôi vẫn giậm chân tại chỗ.
Giang Ngạn vẫn đứng đầu cả khối, Thẩm Việt thì theo sau anh như một cai đuôi nhỏ.
Còn tôi, xếp sau họ hẳn năm mươi cái tên.
Tôi nhìn vào danh sách điểm được dán trên bục giảng, cuối cùng cũng nhận ra, những lời Giang Ngạn đã nói rất đúng, thành tích của tôi tụt xuống là không thể học cùng cao trung với anh đâu.
Anh ấy sẽ học cùng trường đại học với những người bạn thân thiết của anh, còn tôi chỉ là bạn thời thơ ấu của anh thôi.
Dần dà, tôi với trúc mã ấy, chỉ còn là bạn bè với vài ba câu tám chuyện sau khi ăn cơm mà thôi.
Sau nửa tháng “chiến tranh lạnh”, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hối h/ận, tôi cứ ngơ ngác ki/ếm tìm hình bóng của Giang Ngạn.
Thế rồi Thẩm Việt mang bài kiểm tra toán sang lớp tôi.
“Giang Ngạn, cậu xem xem tại sao câu cuối đề toán này tôi lại bị trừ hai điểm, nếu không thì hai chúng ta đã cùng xếp hạng nhất rồi.”
Giang Ngạn cầm lấy bài thi, nhỏ giọng nói gì đó với tên kia, rồi dịu dàng nói một câu: “Đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, cậu đúng là lợi hại.”
Rõ ràng đó chỉ là một lời khen bình thường thôi, tôi cũng thường khen Giang Ngạn như vậy, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy ấm ức.
Giang Ngạn dường như để ý đến ánh mắt của tôi, ngẩng đầu lên bục giảng, nhìn tôi.
Không quá ba giây sau, anh rời mắt đi.
Sự xuất hiện của Thẩm Nguyệt đem lại cho tôi cảm giác khủng hoảng đã lâu không thấy.
Tôi chợt nhớ lại hồi đó, tôi đã nắm tay Giang Ngạn, nghiêm túc yêu cầu anh không được trở thành người tốt nhất thế gian với người khác.”
Lúc đó, chắc chắn tôi không thể ngờ rằng, ngày hôm nay, sau rất nhiều năm, tôi lại tự mình vứt bỏ mối qu/an h/ệ tuyệt vời nhất này.
Tôi lượm nhặt từng mảnh tình cảm và nhận ra mình không thể đ/á/nh mất Giang Ngạn, nên tôi muốn xin lỗi anh, c/ầu x/in anh tha thứ.
Sau giờ học hôm thứ sáu, tôi thu dọn sách vở, từ chối đi chơi với mọi người, xách cặp đi đến bàn của Giang Ngạn, lấy hết dũng khí nói: “Tiểu Ngạn ca ca, chúng ta cùng nhau về nhà nhé.”
Giang Ngạn đang làm bài tập ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của tôi, anh nói: “Anh với Thẩm Việt đã hẹn nhau đến thư viện làm bài tập rồi, em tự về nhà trước nhé.”
Tôi có chút thất vọng về những lời này, nhưng lại khăng khăng: “Ồ, khi nãy bạn cùng bàn của em cũng rủ em cùng đến thư viện đọc sách.”
Tôi muốn xem xem, hai người họ ở thư viện làm cái gì.
Nói sao làm vậy, tôi gặp bạn cùng bàn đang m/ua đồ ăn vặt ở cồng trường, tóm gọn rồi ép nó đến thư viện.
Lúc tôi đến thư viện, Giang Ngạn và Thẩm Việt cũng đang ở đó, hai người dính sát nhau đến nỗi suýt chút nữa Thẩm Việt đã chạm vào người anh.
Hai thằng đàn ông không thể giữ khoảng cách một tí sao?
Tôi kéo lấy cánh tay của bạn cùng bàn, đi về phía Giang Ngạn, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Giang Ngạn: “Tiểu Ngạn ca ca, trùng hợp gh/ê.”
Giang Ngạn cầm bút trong tay, điền chữ “C” vào câu hỏi trắc nghiệm trong đề thi, “Không trùng hợp, khi nãy em vừa nói với anh là muốn đến thư viện.”
“À. tiểu Ngạn ca ca, mẹ em vừa nhắn tin cho em, bảo là dì Giang hôm nay tăng ca, gọi anh sang nhà em ăn cơm, chúng ta về nhà thôi.”
“Vậy em về trước đi, anh làm xong sẽ về nhà em.”
Làm sao tôi có thể để Thẩm Việt, người đang u/y hi*p đến địa vị của tôi, tiếp tục ở bên Giang Ngạn được.
“Không được, mẹ em vừa nhắc, đồ ăn đã chín hết rồi.”
Tôi tự mình lo liệu, thu dọn đề thi, sách vở trên bàn, gi/ật lấy cây bút trên tay Giang Ngạn, đi vòng qua xách lấy cặp sách của anh ấy, đi ra khỏi thư viện.
Không còn đề, không còn cặp sách, ngay cả bút cũng không, Giang Ngạn đành xin lỗi Thẩm Việt, rồi theo sau tôi rời đi.
Về đến nhà tôi, Giang Ngạn nhìn phòng khách trống trơn không một bóng người chứ đừng nói đến cơm.
“Hứa Tiểu Hựu, đây là cái em nói hả, cơm chín hết rồi?”
Tôi thẹn quá hóa gi/ận, nhìn Giang Ngạn, lắp bắp nói; “Em…em đã nói dối.”
Vốn dĩ dì Giang không hề tăng ca, mẹ tôi cũng chưa làm cơm, chỉ là tôi, không muốn thấy Giang Ngạn với Thẩm Việt ở bên nhau.
Giang Ngạn chầm chậm tiến lại gần tôi, khiến tôi phải lùi dần về sau, lúc tôi sắp ngã xuống ghế sofa, anh ấy đã nắm lấy tay tôi rồi hỏi: “Sao em nói dối?”
Biểu cảm của Giang Ngạn khiến tôi có một cảm giác khó tả, giống như mấy anh tổng tài trong truyện mà tụi con gái trong lớp hay đọc vậy.
Với cái biểu càm này, trong đầu tôi bật ra hai từ, cường bạo.
Đối diện với một Giang Ngạn lạ lẫm như vậy, tôi ngơ ngác nhìn anh, ngốc nghếch bày tỏ suy nghĩ sâu thẳm trong lòng; “Tại vì…tại vì em không muốn thấy anh ở bên người khác.”
Giang Ngạn bật cười thật lớn.
“Nhưng mà sau này tiểu Ngạn ca ca sẽ cưới vợ, vẫn phải ở bên người khác mà?”
Tôi tỉnh táo lại, nhận ra mình đã nói những lời tà/n nh/ẫn đến vậy, mặt tôi đỏ như một quả táo, tuyệt vọng nói: “Ít nhất là bây giờ không được.”
Giang Ngạn bất đắc dĩ đáp: “Được được được.”