Bùi Tẫn Trì đã chi ra một khoản tiền khổng lồ để m/ua lại cổ phần công ty tôi từ các nhà đầu tư nhỏ, bất chấp việc chịu lỗ nặng.
Hắn nói với tôi: "Hủy dự án cũng vô ích."
"Giờ em đã là cổ đông của công ty anh, nắm giữ một phần cổ phần. Những cổ đông lớn khác, em sẽ tự đàm phán. Chỉ cần em chịu trả giá cao hơn thị trường gấp hai ba, thậm chí mười lần, sớm muộn gì cũng m/ua được thêm cổ phần."
"Sau này chúng ta sẽ cùng chung thuyền, anh đừng hòng thoát khỏi em."
Tôi nhìn hắn như nhìn thằng đi/ên, chả trách thiên hạ gọi hắn là chó dại.
Người bình thường nào lại sẵn sàng lỗ lớn như thế để m/ua cổ phiếu? Ông cụ nhà hắn mà biết thằng con phá của như vậy, chắc tức ch*t đi được.
"Sao em không tỉnh táo chút đi?"
"Em không thể tỉnh được. Chúng ta cãi nhau chưa đầy tháng, anh đã lao đầu vào Bùi Dịch. Để lâu thêm nữa, em sợ anh quên mất em là ai mất."
Trời ạ, giờ còn chẳng gọi Bùi Dịch là anh trai nữa rồi.
Nhưng nói thế cũng không sai. Tôi thực sự muốn nhanh chóng c/ắt đ/ứt với hắn, quên hắn đi cho rảnh.
"Vậy tôi b/án lại cổ phần cho em với giá cao vậy."
Gấp mười lần? Thế thì còn phải làm gì nữa, lấy tiền nghỉ hưu sớm cho xong.
Hắn nắm lấy tay tôi: "Nếu anh thích tiền, thì đến với em. Tất cả của em đều là của anh, được không?"
Nói thật, tôi hơi động lòng thật.
Đúng là có người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Thằng khốn đó giàu thật.
Bùi Tẫn Trì ra chiêu như vậy, tôi cũng lười giải quyết nữa, vô ích thôi. Giờ Thẩm thị có cổ phần của hắn, hắn không thể phá chính công ty mình được.
Cũng chẳng cần đến Kim Kha uống rư/ợu làm trâu ngựa, thời gian rảnh của tôi bỗng nhiên nhiều hẳn.
Trường học mời tôi tham dự buổi diễn thuyết kỷ niệm thành lập.
Lại gặp Bùi Tẫn Trì ở trường, tôi nhíu mày.
Thấy tôi không vui, hắn nắm tay tôi: "Úc Dã, đừng gi/ận. Em cũng tốt nghiệp Đại học A mà. Không phải em theo dõi anh đâu, trường mời tới đó."
Tôi thờ ờ "Ừ" một tiếng.
Hiệu trưởng bước tới, giới thiệu Bùi Tẫn Trì với tôi, nói hắn kém tôi hai khóa, cả hai đều là cựu sinh viên xuất sắc.
Ông liếc nhìn tôi: "Thẩm Úc Dã mấy năm nay thay đổi nhiều nhỉ."
Tôi cười: "Con người phải thay đổi mới thích ứng được với xã hội chứ."
Hiệu trưởng gật đầu tán đồng rồi dẫn chúng tôi tham quan trường. Mấy năm qua có thêm phòng học đa phương tiện, Bùi thị còn quyên tặng ký túc xá và thư viện mới.
Bùi Tẫn Trì thấy hiệu trưởng cứ đứng giữa hai người nói chuyện, sốt ruột cười: "Em quen anh Úc Dã rồi ạ. Chúng em tự đi dạo, đến giờ sẽ vào hội trường."
Đợi người ta đi khỏi, tôi lập tức hết cười, chẳng nói năng gì.
Bùi Tẫn Trì kéo tôi vào con đường nhỏ bên cạnh, ép sát vào tường hôn.
Tôi túm cổ hắn đẩy ra, chán gh/ét lau miệng: "Đồ chó! Cứ thấy là cắn à?"
Hắn thỏa mãn liếm mép: "Nhớ anh quá. Bao lâu rồi chúng ta không thân mật?"
Nói rồi hắn mặc kệ bàn tay tôi đang siết cổ, lại cố áp sát.
Tôi tăng lực nắm: "Muốn ch*t thì thử lần nữa xem."
Hắn ủ rũ nhăn mặt, hừ giọng: "Giờ anh đối xử với em tà/n nh/ẫn quá. Ngày xưa em đòi tư thế nào anh cũng chiều, giờ hôn một cái cưng không cho. Chả thương em chút nào."
Tôi liếm răng hàm, tai nóng bừng: "Đây là chỗ nào hả? Im đi! Ngày trước tôi còn chiều em thì thôi. Giờ em chẳng liên quan gì đến tôi, đừng có động tay động chân, càng đừng động miệng. Không thì tôi đ/ập g/ãy răng."
Tôi giơ nắm đ/ấm dọa.
Hắn bất đắc dĩ buông ra, liếc nhìn rừng cây xung quanh: "Chỗ này thích hợp cho hẹn hò bí mật nhỉ. Tiếc ngày xưa ở trường không biết anh, chứ không em đã yêu anh từ hồi đó rồi."
Ánh mắt tôi lóe lạnh: "Thôi đi! Lúc đó em còn bám đuôi anh trai, làm sao thấy người khác."
Hắn giơ tay xoa đầu tôi: "Em với anh ta chỉ là ngưỡng m/ộ, với anh mới là tình yêu. Khác nhau mà. Đừng gh/en nữa."
"Gh/en cái con khỉ!"
Hắn cười ranh mãnh: "Gh/en chú em thì không được, gh/en em thì được. Em về tắm rửa sạch sẽ rồi tự đưa lên giường anh."
Tôi kh/inh bỉ: "Giờ em càng ngày càng trơ trẽn, so hai năm trước còn tệ hơn. Nói lời vô liêm sỉ mà mặt không đỏ."
Hai năm trước, cứ nói tục hay m/ắng là hắn gi/ận lẫy cả tuần. Giờ chỉ biết leo thang.
"Theo đuổi vợ thì phải mặt dày chút, không x/ấu hổ."
Tôi nổi da gà vì tiếng "vợ" của hắn.
"Cút ra! Sắp đến giờ rồi."