Lúc Thiệu Trầm quay trở lại thì Sở Hi đang ngâm mình dưới bể nước, ngụp cả đầu xuống, bong bóng khí nổi lềnh phềnh lên trên.
Nghe thấy tiếng bước chân, y từ từ trồi lên, đôi mắt đen láy ngước nhìn hắn.
Đáng yêu quá.
Enigma cảm thán, trái tim mềm nhũn, trong lòng như có hồ nước xuân. Tâm tình cáu kỉnh mấy ngày nay như được xoa dịu, dễ chịu hơn hẳn.
"Thiếu tướng."
Sở Hi gọi một tiếng, khuôn mặt lấm lem đã được gột rửa sạch sẽ, hai má hơi hồng, ngại ngùng hỏi:
"Tui...tui tắm xong rồi. Quần áo của tui đâu?"
Thiệu Trầm nhớ đến mớ giẻ rá/ch bẩn như bùi nhùi được l/ột xuống từ người beta, nhíu mày đáp:
"Vứt rồi."
"Ấy, sao lại vứt?" Sở Hi nhảy dựng, khổ sở nói "Tui không đem theo đồ, bây giờ tui lấy gì mặc đây? Thiếu tướng có thể...có thể cho tui mượn một cái áo được không?"
Thiệu Trầm nhìn y, như có như không liếc xuống thân thể g/ầy gò được dòng nước bao lấy. Sở Hi căng thẳng xoa hai bàn tay vào nhau.
Quần áo của Sở Hi đã được chuẩn bị sẵn, người hầu để ở trong phòng. Nhưng Thiệu Trầm lại không nói cho y biết mà lấy áo sơ mi của mình đưa cho beta.
Enigma muốn từ trên xuống dưới beta đều nhiễm mùi tin tức tố của mình.