Khi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, tôi vẫn đang họp.
Bên đó nói Triệu Chi Hành gặp chuyện, yêu cầu tôi qua đó.
Triệu Chi Hành là cháu trai tôi mới nhận ba tháng trước, không phải ruột thịt.
Khi đến đồn cảnh sát, Triệu Chi Hành bị c/òng tay ở hành lang, dựa vào tường, ngửa đầu, cứ thế dùng gáy đ/ập tường.
Khi tôi bị cảnh sát dẫn vào phòng tiếp khách, Triệu Chi Hành cười với tôi một cái, ra vẻ ngoan ngoãn, khẽ gọi: "Cậu."
Tôi dừng bước. Trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Sau khi chị nuôi của tôi là Triệu Dung ch*t, tôi từng đi tìm Triệu Chi Hành một lần, muốn đưa cậu ấy về nhà chăm sóc theo di chúc của Triệu Dung.
Nói với cậu ấy: "Tôi là cậu của cháu."
Triệu Chi Hành nhếch môi, thái độ ngạo mạn: "Tao là bố mày."
Hừ. Không cần đến tôi, nó là bố tôi. Cần đến tôi, tôi là cậu nó.
"Dùng d/ao đả thương người khác." Cảnh sát đẩy tấm ảnh cho tôi, trên đó là một chàng trai cao lớn lực lưỡng, gi/ữa hai ch/ân một vũng m/áu, nói tiếp: "Nạn nhân tên là Lâm Trác, Triệu Chi Hành dùng d/ao làm tổn thương vùng kín của người đó."
"Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?"
Thái độ cảnh sát hơi kỳ lạ: "Triệu Chi Hành nói, Lâm Trác muốn cưỡ/ng hi*p cậu ta."
Tôi sững người, vô cớ nhớ đến nốt ruồi đỏ trên xươ/ng quai xanh của Triệu Chi Hành. Khiến người ta muốn liếm.
Triệu Chi Hành quá đẹp trai. Là kiểu đẹp không chính phái. Để tôi miêu tả thì, vẻ đẹp ấy trông rất gợi cảm, kéo theo đó là hàng loạt nguy hiểm.
Một đứa nhóc không cha không mẹ như Triệu Chi Hành, lại càng nguy hiểm hơn.
Tôi lại hỏi thêm một số chi tiết, cùng cảnh sát vài phen thương lượng, muốn đưa Triệu Chi Hành về trước.
Từ phòng tiếp khách đi ra, cảnh sát đến mở c/òng cho Triệu Chi Hành.
Cậu ấy thấy người thì đứng thẳng lên, khi cảnh sát rời đi, còn cung kính cúi chào: "Cảm ơn chú."
Quay sang nhìn tôi, cười rạng rỡ: "Cảm ơn cậu ạ."
Lại ra vẻ ngoan. Vết thương trên mặt rất chói mắt.
Tôi nắm cằm cậu ấy ngắm nghía. Má trái sưng đỏ, khóe miệng cũng rá/ch. Một bộ dạng như bị ng/ược đ/ãi quá mức.
"Mặt làm sao thế?"
Triệu Chi Hành không mấy để ý: "Bị t/át một cái."
"Còn miệng?"
Triệu Chi Hành sững người: "Miệng thì sao cơ?"