Thành công giắt đầy túi thẻ ngân hàng, tôi tụ họp với Phương Thiệu Nguyên. Hai chúng tôi giám sát lẫn nhau để chặn liên lạc của Cố Kị Bạch và Hoắc Viễn Thâm.
Trước khi chặn, tôi thấy tin nhắn cuối cùng Phương Thiệu Nguyên gửi Cố Kị Bạch là "Chúng ta ly hôn đi".
Tôi nghĩ ngợi một chút, bắt chước gửi cho Hoắc Viễn Thâm dòng chữ "Chúng ta dừng lại ở đây thôi".
Hoắc Viễn Thâm hầu như trả lời ngay tức thì: "?".
Tôi dứt khoát chặn luôn.
Nhưng trong lòng cứ đ/ập thình thịch, như thể có chuyện gì tồi tệ sắp xảy ra.
Lên máy bay rồi, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt hơn.
Phương Thiệu Nguyên cái tên vô tâm ấy, lên máy bay tưởng đã an toàn, há hốc mồm ngủ gục như ch*t, nước dãi suýt chảy ra áo tôi.
Nhưng tôi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ đến đoạn kịch bản trong nguyên tác khi nhân vật chính muốn chạy trốn về sau.
Trong truyện, nhân vật chính được vạn người mê cũng lên máy bay như thế này.
Chỉ là nhân vật chính không biết nam chính đã cài chip định vị trong điện thoại, vừa hạ cánh đã bị người chờ sẵn bắt giữ.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rợn tóc gáy.
Cho dù bây giờ Phương Thiệu Nguyên chỉ là nam phụ bị vạn người chán gh/ét, nhưng ai biết được cái tên bi/ến th/ái Cố Kị Bạch kia nghĩ gì.
Hồi đọc truyện này, tôi chỉ chăm chăm xem cảnh "thịt" thôi.
Cốt truyện chỉ liếc qua, làm sao nhớ được chi tiết tỉ mỉ.
Nhưng trong truyện Cố Kị Bạch một lòng một dạ yêu nhân vật chính, hẳn cũng không quá quấn lấy Phương Thiệu Nguyên.
Ôm nỗi may rủi trong lòng, tôi lo lắng suốt chuyến bay.
Vừa tắt chế độ máy bay, lập tức nhận cả đống cuộc gọi nhỡ.
Của Cố Kị Bạch, của Hoắc Viễn Thâm.
Như thấy hai lưỡi đ/ao treo lơ lửng trên tương lai hạnh phúc của mình.
Không thể không phòng bị.
Tôi lập tức kéo Phương Thiệu Nguyên m/ua điện thoại mới ở sân bay.
Mỗi người một chiếc, máy cũ đ/ập nát vứt thùng rác.
Phương Thiệu Nguyên xuýt nhảy dựng lên đ/á/nh tôi, nhưng thấy vẻ mặt như đối mặt đại địch của tôi, cũng sinh lo lắng.
Không kịp giải thích, tôi nhanh chóng nhờ người m/ua hộ hai vé máy bay mới, xách túi đuổi chuyến bay tiếp theo.
Điểm đến chọn đại, đến khi mông thực sự chạm vào ghế máy bay lần nữa, tim tôi mới hoàn toàn yên ổn.
Giải thích xong với Phương Thiệu Nguyên, cậu ta cũng trầm mặc.
Lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.