Hẹn Gặp Cậu Cuối Đường Đua

Chương 3

11/07/2024 11:01

3

Hứa Gia Đình, thanh mai trúc mã trên danh nghĩa của tôi.

"Lâu rồi không gặp?"

Khóe miệng cậu ấy nhếch lên một nụ cười lạnh, "Ừ, đúng là lâu thật."

"Sáu bảy năm rồi nhỉ, thực sự là bắt tôi phải đợi."

"Ngày ngày mong ngóng, cuối cùng cũng đợi được cậu về."

"Không biết còn tưởng tôi bị hoang tưởng nữa đấy."

Một tràng lời lẽ chua chát, không khác nhiều so với dự đoán của tôi.

Đang chuẩn bị đáp trả, cậu ấy lại mở miệng trước.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ không quay lại nữa."

Tôi sững sờ.

Giọng cậu ấy nghe thật đáng thương, có chút chạm vào lòng người.

"Vì vậy nên tôi mới trở về đây mà."

Tôi nhẹ nhàng an ủi.

Tâm trí tôi trôi về nơi xa.

Tôi và Hứa Gia Đình, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cứ ngỡ sẽ trở thành bạn thân suốt đời, cho đến năm chín tuổi, tôi vì lý do gia đình phải chuyển đến một thành phố khác, đi mà không nói lời nào, từ đó không còn tin tức.

Nhưng nhiều năm trôi qua, cậu ấy thực sự đã thay đổi nhiều, còn tưởng với tính cách của cậu ấy ít nhất cũng phải ghi th/ù vài năm, khi gặp lại tôi sẽ h/ận không thể gi*t tôi cơ đấy.

Chỉ có thể nói, thời gian thực sự kỳ diệu, kỳ diệu đến mức khi tôi còn nghĩ rằng cậu ấy như xưa, thì cậu ấy đã vô tình trở nên trưởng thành hơn nhiều.

Nếu không có chuyện đó, có lẽ chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt.

Nghĩ đến đây, tôi cúi thấp mắt.

"Tại sao?"

Hứa Gia Đình đột ngột mở lời, c/ắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.

"Gì cơ?"

"Bên đó sống tốt thế, tại sao lại đột ngột trở về, chọn học tiếp ở đây?"

"À, bên đó áp lực hơi lớn." Tôi thu lại cảm xúc vừa rồi, bịa ra một lý do qua loa đáp lại, không biết cậu ấy có tin không.

Cậu ấy gật đầu, do dự một chút rồi hỏi tiếp.

"Vậy… còn định đi nữa không?"

"Hả?"

Câu hỏi này thực sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Định nói "Tôi đã trở về rồi làm sao có thể đi nữa", nhưng khi ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt thận trọng của cậu ấy.

"Không đi nữa."

Lời vừa nói ra lại bị tôi nuốt lại, tôi nhìn cậu ấy, nghiêm túc hứa, "Sau này sẽ không đi nữa."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm