Thẩm Bắc Ninh vội vã chạy về phòng ngăn điều gì đó còn đi/ên hơn.
Nhưng bà hiện ra rằng đã biến mất.
Căn phòng dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, phần trống trải.
Rõ ràng, chủ phòng quay lại đây khoảng thời gian.
Trái tim Bắc Ninh trầm xuống, bà bắt đi/ên cuồ/ng gọi tôi.
Khi thể liên lạc được, bà đã từng đoạn nhắn.
“Chiêu Chiêu, đừng chuyện ng/u ngốc."
“Con mới mười bảy tuổi, đừng ngọc đ/á tan."
…
Tôi nhìn nhắn trên điện lòng hề động.
Trong thời gian dài tăm tối mẹ bạn bè từ học viện Lan đã ở bên an ủi tôi.
Nếu phải vì Bắc Ninh, đã thể sống sót đến ngày hôm nay.
Nhưng chỉ thể… Xin lỗi.
Tên Chiêu Chiêu, từ ngày chọn cái tên mình, chỉ mục tiêu đầu.
Chìm oanh tuyết*, n/ợ m/áu phải trả bằng m/áu.
*沉冤昭雪 – oanh tuyết, thành ngữ Trung chỉ việc oan khuất rửa sạch.
Ngay cả khi đ/á/nh cược chính thân mình, cũng ngần ngại điều đó.
Tắt điện nâng lên nhìn đối "Cheers."
Người phụ giơ lên, nhưng lúc lâu sau cũng cụng với tôi.
Khuôn phụ đó đã hiện vô lần những cơn tôi.
Bà ta Phương Tuyết.
Một ngày trước đã email Phương Tuyết.
Nội rất đơn đó video bà ta ở trước cục dân chính.
“Hoặc nó cảnh sát, vạn nhân dân tệ phí bịt miệng."
Chúng hẹn gặp nhau tại phòng riêng nhà hàng tư nhân ẩn này.
Trong phòng riêng chỉ người, Phương bị ngăn cách bởi chiếc bàn tròn khổng lồ, khí im lặng đến rợn người.
Một lúc sau, Phương đặt xuống, phong bì từ túi ở bên bàn.
"Số tiền cô muốn."
Tám vạn nhân dân tệ, đối với giàu như Phương cũng xem nhiều.
Vậy mà bà ta lại đang r/un r/ẩy.
Tôi nhìn những ngón r/un r/ẩy bà ta mà mỉm cười: "Dì Phương, tiền không?"
"Hay nói là… Con nhớ đến chuyện gì khó đối khứ?"
Sắc Phương thay đổi.
Bà ta nghiến răng hỏi: "Cô ai?"
Tôi hít hơi sâu, nhìn tiền tay.
Tám vạn, rất ý nghĩa.
Hồi đó, Phương trai Phương Phi Viễn đến nhờ mẹ mẹ họ nơi nương tựa, vì vậy họ đã hỏi v/ay mẹ vạn.
Vì tình bạn thời đại học nên mẹ đã rất hào phóng v/ay.
Số tiền đó bao trả lại.
Hiện tại, đã lại nó thay bà ấy.
Nhưng đó mới chỉ khởi thôi.