Nhật Ký Xác Sống

Chương 07

07/09/2025 10:40

Về đến khu an toàn, nhìn thấy tôi, mặt bà ta tái mét.

Tôi cười: “Tôi không ch*t, bất ngờ lắm phải không?”

Bà ta lùi lại: “Cậu nói gì tôi không hiểu.”

Tôi gật đầu: “Không hiểu cũng không sao. Nhưng từ nay ngủ nên cẩn thận, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ quẳng bà ra ngoài.”

Bà ta r/un r/ẩy quỵ xuống đất.

Mọi người không hiểu chuyện, tưởng tôi bắt bà ta quỳ, xúm vào chỉ trích tôi vô lễ, không biết kính già yêu trẻ.

Sau khi nghe tôi giải thích, vẫn có người hậm hực:

"Chẳng phải cậu vẫn còn sống đấy sao? Làm vậy có phải hơi quá đáng không? Hôm nay cậu nhất định phải xin lỗi."

"Đúng rồi, phải xin lỗi, không thì không xong đâu."

Tôi bật cười nhìn bọn họ:

"Thật sự muốn ra mặt thay bà ta à? Vậy tôi cho mấy người cơ hội. Chỉ cần đi ra ngoài cửa, chạy vòng quanh căn cứ một vòng, nếu mấy người còn sống quay lại được, tôi lập tức xin lỗi. Thế nào, có dám không?"

Lời vừa dứt, cả đám lập tức im bặt.

Không có bản lĩnh thì thôi, còn bày đặt anh hùng rơm. Một lũ vô dụng.

Cuối cùng họ x/ấu hổ lảng vào phòng.

Tôi quay sang nói với bà lão đang co rúm cổ lép mình vào góc tường:

"Sau này mà còn làm chuyện thất đức nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu."

Tối hôm đó, Lục Cần hiếm hoi lại đến phòng tôi.

Ban đầu hắn chỉ ngồi ở mép giường, cúi đầu, không nói một lời.

Đến khi tôi sắp gật gà ngủ, bỗng nghe thấy giọng hắn khẽ vang bên tai:

"Xin lỗi... xin lỗi."

Khuôn mặt hắn vùi vào cổ tôi, hơi lạnh khiến tôi rùng mình.

Tôi đẩy hắn ra, liền thấy một gương mặt đẫm nước mắt.

Tôi bối rối:

"Sao... sao anh lại khóc?"

Hắn không trả lời, chỉ cúi xuống hôn tôi.

Không khí như đông cứng, cả thế giới dường như chỉ còn tôi và hắn.

Bàn tay hắn giữ ch/ặt sau gáy tôi, hôn càng lúc càng sâu.

Hơi thở của hắn phả vào mũi khiến đầu tôi choáng váng.

Bàn tay đặt ở eo tôi càng lúc càng siết ch/ặt.

Suốt cả đêm, hắn ngang ngược chiếm lấy tôi, khiến tôi khổ sở rên không thành tiếng:

"Đau... eo đ/au quá."

Sau đó, Lục Cần tỏ tình. Hắn nói hắn thích tôi, thích đến không chịu nổi.

Sự thay đổi bất ngờ ấy khiến tôi không khỏi nghi ngờ: hắn có phải chỉ vì áy náy mà lầm tưởng thành mình thích tôi không?

Nhưng sự thật chứng minh, hắn thật sự thích tôi.

Đáng lẽ tôi nên vui, nhưng lại chẳng thể nào vui nổi.

Đêm nào hắn cũng hành hạ tôi, bất kể tôi khóc lóc van xin thế nào, hắn vẫn không buông tha. Tôi đã nhiều lần muốn nói rõ thân phận thật của mình, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị hắn chặn lại bằng nụ hôn. Đến khi tôi tỉnh dậy, hắn đã rời đi.

Về sau, tôi kiên quyết không cho hắn chạm vào nữa.

Thế nhưng hắn cứ quấn lấy tôi, đáng thương năn nỉ:

"Chỉ ôm một chút thôi."

Nhưng mỗi lần đều không kiềm chế được mà mất kiểm soát.

Dù đôi khi phiền n/ão nhưng tôi cũng chẳng thể phủ nhận niềm vui xen lẫn. Sự dịu dàng, ân cần, chu đáo đến từng chi tiết của hắn khiến tôi tưởng mình là người đặc biệt.

Nhưng hình như ngoài việc không ôm người khác ngủ, hắn đối với ai cũng ân cần tỉ mẩn như vậy.

Bữa tối, Lúc ăn cơm, hắn còn gắp thức ăn, rót nước cho người khác.

Lòng tôi chợt dấy lên một nỗi chua xót, chẳng còn chút khẩu vị nào, liền bỏ bát đũa đứng dậy về phòng.

Tôi nằm trên giường chưa lâu, Lục Cần đã bước vào, còn mang theo cả đống món tôi thích ăn.

Hắn ngồi bên giường, giọng nhẹ nhàng:

"Ăn chút đi. Vừa rồi anh thấy em chẳng ăn mấy."

Tôi quay lưng lại, mệt mỏi nói nhỏ:

"Không ăn... chẳng muốn ăn, chẳng còn chút ngon miệng nào."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm