Khoảng cách quá gần khiến tôi thấy rõ đồng tử của Cố Cảnh Xuyên đột nhiên co lại.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, giọng khàn khàn mang theo vẻ kinh ngạc:
"Em... thích kiểu này à?"
Chứ còn gì nữa, cùng lắm thì bị trừ lương, thế nào cũng còn đỡ hơn là bị đuổi việc chứ!
Có vẻ làm nũng thực sự có tác dụng, Cố Cảnh Xuyên rõ ràng là kiểu mềm nắn rắn buông.
Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng, cho em một cơ hội... được không?"
Cố Cảnh Xuyên cúi người lại gần, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai tôi.
"Em chắc chứ?"
Không hiểu sao, tim tôi bắt đầu đ/ập lo/ạn.
Nửa người nghiêng về phía Cố Cảnh Xuyên như tê rần, xươ/ng cốt ngưa ngứa, như thể có đàn kiến đang bò lo/ạn lên.
Sắc mặt Cố Cảnh Xuyên càng lúc càng đỏ hơn.
"Muốn anh... ph/ạt em à?"
Tôi đầu óc choáng váng, mơ màng gật đầu:
"Nhưng không được ph/ạt nặng quá nha, em không chịu nổi đâu..."
Vừa nói, tôi vừa giơ ra ba ngón tay, dò xét nhìn anh:
"Anh thấy con số này... ổn không?"
Cố Cảnh Xuyên lùi lại một chút, mặt đỏ như m/áu, giọng lắp bắp:
"Ba... ba lần?"
Tôi gật đầu.
Nhưng... chờ đã, hình như có gì sai sai.
Ba lần gì chứ, tôi nói là ba ngàn mà!
Chẳng lẽ tôi diễn đạt tệ đến mức bị hiểu sai?
Ch*t ti/ệt, đừng nói là đại tổng tài như anh ấy lại nghĩ thành... ba vạn nhé?
Thế thì tôi phải ra đường ăn gió thật mất!
Tôi hơi hoảng, nhấc mông định ngồi gần Cố Cảnh Xuyên hơn một chút để giải thích rõ.
Nhưng hôm nay tôi lại mặc váy bút chì bó sát, phần gấu váy bị ép dưới đùi. Chỉ hơi nhấc người một cái, cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng Cố Cảnh Xuyên.
Anh lập tức đưa tay đỡ lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, trong đồng tử sâu thẳm của Cố Cảnh Xuyên, tôi thấy rõ ràng hình ảnh của chính mình phản chiếu bên trong.