02.
Nghĩ đến đây, không khỏi lộ động.
Hay đưa nhà?
Suy nghĩ vừa hiện, ngay sau đó trong đầu liền vang lên một âm thanh máy lạnh băng.
“Ký chủ, cậu suy nghĩ thật kỹ, niên trước mặt cậu diện số một của thế giới này. Nếu cậu cảm không cần phiền phức vậy.
“Tôi khuyên cậu nên thừa dịp còn sớm mà bỏ đi.
“Hắn diện, dù cậu không giúp ch*t được, qua chịu khổ một chút thôi.”
Nhân diện số một?
Thiếu niên này?
Nghe có sửng sốt.
Khoảng chừng một tháng trước, bị ràng một chuộc mà không tại sao, cần đồng ý cảm diện của thế giới sẽ lập tức khiến có đứng dậy.
Đương nhiên, nếu trong vòng năm năm mà không hoàn được, cuối cùng vẫn ngồi xe lăn.
Tôi gặp t/ai n/ạn giao thông vào năm bảy tuổi.
Dây th/ần ki/nh ở bị tổn thương, sĩ cả đời không đứng lên nữa.
Bây giờ có người có giúp đứng lên, lập tức đồng ý.
Hệ không lừa gạt vừa mới đồng ý, liền phục hồi cảm giác.
Còn chuộc ai, không quan tâm, buông xuôi, chúng phối hợp nhịp nhàng, quyết định chọn một diện đơn giản nhất để chuộc, không chừng cần mấy tháng đã hoàn thành.
Nhưng niên trước mắt này, ý của là, rất khó để cảm hóa.
Thậm chí còn có sẽ thất bại.
Dường đã nhìn thấy sự do dự trong mắt niên bật khóc tại chỗ.
Ra tội nghiệp mà kéo áo của trông thân vô cùng.
“Anh đừng bỏ em, em sẽ ngoan mà.
“C/ầu x/in anh, anh thế nào em chịu hết.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của niên này, nuốt nước bọt, rồi đồng ý.
Khi lên xe, thoại trong đầu.
“Đừng thử một chút thôi, dù đâu có một chuộc một người. Chúng ta cứ quăng lưới rộng, đâu sao?”
Hệ thống: “Nghe có lẽ cậu thiên tài sao?”
Tôi: “...”