11.
Tại sao Vân Sâm lại đưa Vân Triêu?
Bọn họ toan tính điều gì?
Vân Sâm và Vân liên quan đến biết không?
Mẹ kiếp, liên quan gì đến tôi chứ?
Phó bị chơi đáng đời ta.
Ai cứ che chở cái thằng Vân đó gì.
Ngày thi đại tôi thấy xe của ở cổng trường.
Suốt ngày, đều mặt ở đó mỗi khi tôi ra vào phòng thi.
Chỉ lộ diện.
Thi môn cuối cùng, tôi ra khỏi phòng thi. Các bậc huynh đều đón con mình, tôi ngó nghiêng xung quanh nhưng chẳng thấy chiếc xe quen đó đâu.
Lão già khốn kiếp.
Lão già khốn nạn!
Chờ đồng hồ thì à!
"Đừng khóc." Giọng quen vang lên từ bóng hình mùi của phủ xuống: đây rồi."
Mắt tôi đỏ tôi sải bỏ đi.
Ai thèm chứ!
Tôi mới tìm ta!
Phó đã trách lầm tôi, đòi lại công bằng tôi, mà còn tôi.
Tôi đúng mới đi tìm ta.
Phó đi theo đến cuối con hẻm, ngờ nắm tay tôi, mạnh cái, ôm ghì tôi.
Một cái ôm siết ch/ặt.
"Tiểu Bắc, thật lỗi."
Tôi sững người.
Đây lần đầu tiên lỗi tôi.
Anh đã tôi rất nhiều thứ, nhưng chưa bao "xin lỗi".
Với nhiều lỗi rất mạt, nhưng với thì lại giá.
Anh rất nhiều tiền, nhưng nhiều lỗi.
"Không cần tha Em ghi h/ận mãi nhớ những điểm của nhớ rằng phạm sai lầm, nhớ rằng hoàn hảo."
Phó siết ch/ặt vòng tay: "Tiểu Bắc, đã rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, đến trước mặt anh."
Mắt tôi đỏ tôi hít hít mũi: do tôi bỏ."
"Anh biết." buông tôi ra, cụp xuống: bao th/uốc do bỏ không?"
Tôi há hốc mồm.
Anh thật sự chưa từng vậy.
Tôi tức gi/ận: "Vậy dựa vào đâu mà tôi!"
"Thế còn em? Sao trả?"
Cái gì?
Tại sao trả?
Tôi trả sao?
"Vì sợ Tất những gì đều do ban cho. bố thí, kẻ nhận sự bố thí, cảm thấy mình lên vệ bản thân."
"Vân h/ãm h/ại em, chỉ biết trút gi/ận cách vọng, mong chờ đến chứng minh sự sạch em. và kết tội em, thì Em chỉ mặc định đoạt."
Phó nâng mặt tôi lên, tôi thẳng vào ta:
"Lệ Tiểu Bắc, mong khi đối mặt với sự h/ãm h/ại, đủ năng phản mong năng và dũng khí chống lại công. mong sức mạnh của riêng mình, đủ vệ bản thân. mong kẻ vào mong đủ cứ lúc tuyên chiến với anh.
Anh mình tới, về Vì mà về Đừng vì sợ hãi, ích hay nhút nhát. mong, trước hết chính em, sau đó mới của anh.
Ở bên cạnh những điều đó. đ/au đớn cách dữ dội, từ bỏ những ích khổng mà mang lại, tâm đến sự bình đẳng chúng ta. Nhưng mà, Tiểu Bắc, yêu em, thì trước tiên chúng bình đẳng."
Tôi chớp chớp mắt.
Phó hỏi: đã ràng chưa?"
Tôi gật đầu.
"Bây trả."
Phó lùi lại bước, đó, vững chãi như cái cây.
Tôi tới, đ/ấm cú.
Lại đ/á cái.
Cuối túm ta, xuống hôn ngấu nghiến.
"Em mới xỏ khuyên lưỡi, nếm thử."
Phó bật ra cười trầm thấp từ họng, lặng giữ gáy tôi, trước sau thưởng cái khuyên lưỡi kia để.