“Bái lần này anh về sẽ không nữa, định ký công trong nước, đến giúp không?”
Tôi suy nghĩ lát.
“Cũng không phải không được. Nhưng công sếp hiện tại của khá tốt, thật sự lưu luyến.”
Anh tôi khẽ, “Thôi được, cứ suy nghĩ thêm đi.”
Anh tôi vừa về nước, nhiều mình anh không thể xoay hết.
Nghĩ vài ngày, cùng tôi quyết định nghỉ việc, về giúp anh.
Nhưng... sao để Tạ đây?
Hình như mở lời thế nào ngại ngùng.
Rõ ràng Tạ đối xử tôi rất tốt, dù đó tôi ngủ mê giỡn giỡn ng/ực anh ấy, anh không trách.
Tôi càng nghĩ càng thấy lỗi, tuần liền còn mang cơm hộp, mang cho anh ấy.
Gần như thành “mẹ bỉm” rồi.
Đồng nghiệp còn trêu tôi: “Bái chắc bà chủ rồi phải không?”
Tôi đáp lại: chuẩn bị nghỉ cơ mà.”
“Á? định đâu?”
“Anh về rồi, giúp công anh ấy.”
Tôi nửa đùa nửa thật trân trọng quãng thời gian cùng bên nhé!”
Tin nghỉ đã ra, chắc chẳng nữa Tạ sẽ biết.
Thôi hôm nay anh luôn.
Tôi gõ cửa phòng việc, dè dặt thò vào, “Tạ tổng, anh rảnh không?”
Tạ ngẩng lên từ đống tài liệu, ánh mắt phần bất đắc dĩ, “Hôm nay lại đến để tặng gì à?”
“Em không mang gì cả, chỉ anh chút.”
Biểu cảm của Tạ đổi, dường như chút... ngượng ngùng?
Không hiểu sao, vành tai anh còn ửng đỏ lên.
“Việc để rồi nhé, giờ không tiện.”
“À? Ừ.”
Không tiện Nói nghỉ mà phải đợi mới hợp lý à?
Tôi đầy mắc trong lòng nhưng không dám tranh luận sếp.