Nỗi oan của quỷ

Chương 11

25/06/2024 11:58

Một đêm ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, ca liền chạy đến trang.

Th* th/ể phần lớn là thân thích, th* th/ể bảy ngày, nếu như có ai tới nhận sẽ cuốn chiếu ch/ôn vào bãi tha m/a.

Chúng dùng tiền tích góp ít ỏi một cỗ qu/an t/ài gỗ tùng Vương tìm một chỗ thoáng đãng gần bãi tha m/a ch/ôn ta.

Làm mọi thứ, ca Vương Liên lẳng lặng đợi tới.

M/ộ vừa dựng, nhập thổ vi an, đêm Vương Liên Hoa chắc chắn sẽ tới mình.

Nhà Vương Liên Hoa bị đ/ốt, giờ nơi duy còn sót chứng cứ chính là nha.

Thế nha gác nghiêm ngặt, ca biết võ muốn trèo tường vào tr/ộm đồ quả thật là nói chuyện viển vông.

Vương Liên là hy vọng cuối hai chúng lật bản án.

Ta ca buồn bã ngồi Vương Liên Hoa đợi nửa đêm, mãi đến khi gác chuông tới tiếng chuông gõ hai, yên tĩnh im ắng như cũ.

Ca dài, rót một rư/ợu m/ộ.

“Vương huynh chúng liệu sự của cô, tiền bạc trong nhà cũng dùng rồi!”

“Bây giờ ở huyện thành là tiếng x/ấu xa, việc sách cũng nhận được, e là có cách nuôi sống bản thân nữa.”

“Vì kế sinh nhai, dự b/án nhà, A Phù đến huyện khác tìm kế sinh nhai.”

“Ca!”

Ta kéo ống tay áo của nước mắt rưng tròng:

“Nhà là thứ duy mà cha mẹ chúng ta, hơn của cha mẹ còn ở trấn này, sẽ đi đâu cả!”

Ca vỗ tay ta, lấy khăn tay ra nhàng lau mặt ta:

“A Phù, cha mẹ đi rồi, chúng phải sống tốt.”

“Tế bái rồi, chúng rời đi, sáng ngày mai chúng phải thu dọn đồ đạc.”

Ca đứng dậy muốn kéo đi, quỳ dưới đấy chịu đứng dậy, hai người chúng lôi kéo nửa ngày, cuối cây hòe sau cũng tới tiếng than xa xăm:

“Tống gia tiểu ca, bước.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17