Tôi nhặt lên, bước bước lùi lại.
"Anh Khương ... chuyện tiền nong... Anh thể làm sớm càng
tốt được không?"
Tôi chớp mắt nhìn ta mày, cuối cùng tôi:
"Ngày mai ghi vào thẻ cô."
"Được!"
Sau khi ra khỏi cổng Khương, đứng cổng hét lên trời.
Tôi, Chi Nghi, mươi bốn tuổi số tiền gửi một tỷ rồi!
Tôi đúng một tuyệt vời!
Về đến biệt bấm vào dãy số quen thuộc.
Tôi lo lắng nhìn màn hình, hơn mười sau, cuộc gọi được kết nối.
"Đã chơi đủ vui chưa?"
Giọng biếng Tống Yến vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Tôi nhướng mày, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
"Vậy về nhà đi. nữa tới đón em."
Tôi thong thả thay quần áo, thu dọn ra khỏi biệt Tống Yến đợi cửa.
Anh uể oải tựa người vào cạnh xe, cúi đầu đang nghĩ gì.
Tôi lặng lẽ bước tới vỗ nhẹ vào vai anh:
"Anh Tống~"
Anh quay nhìn tôi, khẽ mày:
"Anh em hàng trăm lần rồi, đừng gọi Tống nữa."
Tôi lè lưỡi giễu cợt mở cửa xe bên cạnh nhảy vào.
Anh miễn cưỡng mở ghế lái khởi động xe.
Tôi thể chơi điện thoại vì say xe, buồn chán nên
vô thức bật trên xe Tống Yến.
Bản quen thuộc được phát ra, Take Me mà
tôi từng tìm mãi.
Tôi chớp mắt, hơi ngạc nhiên. Dù sao, sau khi hát được sửa tôi
rất khó tìm được gốc.
"Anh Tống phải từng những em nghe đều những hay sao? Sao giờ bật trên xe?"
Anh im lặng một lúc khô khan chữ:
“Bật đại thường xuyên lái chiếc xe này."
Cách trả lời buồn cười nên chỉ quay sang nhìn anh
chằm chằm:
"Anh Tống~ Anh dối."
Anh liếc nhìn lập tức quay đi, ho tiếng vì x/ấu hổ:
"Em thì kệ em... nếu em nghe thì đi." xong, đưa tay nhưng nắm tay trước:
"Anh em mà."
Tôi mỉm cười đầy ý gì thêm.