13:10 phút.
Đến giờ ăn trưa rồi.
Tôi lập tức bật dậy, lòng đầy lo lắng. Ăn cơm tuyệt đối không được xuống trễ, nếu không bố mẹ sẽ trở nên vô cùng đ/áng s/ợ.
Tôi vội chạy ra cửa, nhưng khi tay chạm vào nắm cửa lại không dám mở ra. Cả người cứng đờ.
Không ăn canh thịt – sẽ ch*t.
Ăn canh thịt – cũng sẽ ch*t.
Dù đi đường nào, kết cục cũng là cái ch*t, rốt cuộc tôi phải làm sao đây?
Đoạn đối thoại trong giấc mơ lại vang lên trong đầu, rõ ràng đến mức tôi bắt đầu hoài nghi – đó thật sự là mơ sao? Giọng bố khàn khàn, r/un r/ẩy vì sợ hãi: “Ngay cả họ cũng không dám ăn canh thịt ấy... Rốt cuộc đó là thứ gì? Vì sao phải ép tôi và anh ăn?”
Càng nghĩ tôi càng run sợ. Ngoài cửa, tiếng bố lại vọng vào, lần này mang theo cơn gi/ận dữ:
“Tiểu Mộc, ăn cơm!”
Tôi liếc đồng hồ – 13 giờ 11, đã trễ rồi.
Tôi hít sâu một hơi, cố đ/è nén nỗi sợ, gượng cười rồi mở cửa:
“Cảm ơn bố, con ăn ngay đây.”