Bảy Ngày Ở Lại Dương Gian

Chương 7

09/07/2025 16:09

Tầm trưa, tôi quay lại nhà. Căn hộ vẫn yên tĩnh. Em không có ở nhà.

Tôi đi quanh - tất cả mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Quá ngăn nắp. Như thể em đang cố dọn dẹp lại cả thế giới này để… xóa sạch sự tồn tại của tôi.

Nhưng có một điều tôi không ngờ tới trên bàn làm việc, em đặt một ấm trà nhỏ. Trà đã pha sẵn, nhưng không uống. Hương hoa nhài nhẹ thoảng trong không khí. Bên cạnh, là một quyển sổ phác họa mở ra.

Tôi cúi xuống.

Trang giấy vẽ góc nghiêng của một người con trai đang đọc sách bên cửa sổ.

Không cần ghi tên. Tôi biết đó là tôi.

Là tôi, trong một chiều mưa năm trước. Tôi ngồi đọc sách, em bảo muốn phác vài nét, tôi không cho, vì tóc bết mưa x/ấu hổ ch*t đi được.

Em vẽ lại.

Từng nét bút mềm mại mà tỉ mỉ đến đ/au lòng.

Thì ra, em chưa hề quên.

Tôi muốn cười, lại phát hiện mình không thể cười nổi.

Ở bên dưới quyển vở có một phong thư gấp gọn.

Tôi do dự, nhưng rồi vẫn mở ra.

Chữ em viết bằng bút máy, nghiêng nghiêng, đều đặn: "Tôi từng nghĩ, nếu người ta không còn, thì nỗi nhớ cũng sẽ dần dần mất đi theo thời gian. Nhưng không phải. Nỗi nhớ giống như một loại cây leo, càng c/ắt, nó càng mọc sâu vào tim. Tôi không biết mình đang sống để quên anh, hay để nhớ anh."

Tôi khựng lại. Muốn đưa tay chạm vào nét mực chưa kịp khô, nhưng chạm vào rồi thì… có thể sẽ tan đi mất.

Tôi ngồi bên bàn, nhìn ly trà chưa ng/uội hẳn.

Lúc đó, em trở về. Hạ Duy mở cửa, tay xách theo một bó hoa - hoa cát cánh tím nhạt, loại em từng bảo "nhìn buồn như ánh mắt của anh vậy".

Em vào nhà, đặt bó hoa xuống, ngồi xuống bên bàn.

Tôi vẫn ngồi đó. Nhưng em không thấy.

Một lúc sau, em lật qua trang khác của quyển sổ, lại bắt đầu vẽ.

Gió từ ban công thổi vào, làm rối tóc em.

Lúc em đưa tay vuốt tóc, tôi thấy một vết xước nhỏ trên cổ tay em.

Mờ mờ, đã lên da non.

Tôi lạnh cả người.

Không phải vết thương do vô tình. Là vết xước của người từng muốn ch*t.

Tim tôi co thắt lại. Tôi đứng bật dậy, cố gắng hét lên - nhưng cổ họng không phát ra tiếng. Tôi cố dùng chút linh lực ít ỏi còn lại, gõ nhẹ xuống bàn.

“Cộc.”

Hạ Duy gi/ật mình ngẩng lên. Em nhìn quanh.

Đôi mắt ấy - lần đầu tiên trong năm ngày - như nhìn thấy tôi.

“Ai đấy…?” Em lẩm bẩm.

Tôi đứng yên, không dám cử động. Em khẽ nheo mắt, ánh mắt dừng lại đúng vị trí tôi đang đứng.

Lặng mấy giây.

Rồi… em quay đi: “Chắc là gió.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm