-
"...Lâm Du, chắc chắn muốn tiếp tục không?"
Nghe tiếng Quân tôi mắt.
Lấy lý trí trong giây.
Tôi màng cúi xuống hiện chẳng biết lúc hay, tôi đã đẩy Quân Hàn ngã xuống giường.
Lúc này, Quân Hàn ngoan ngoãn tôi,
Chỉ là ánh nên sâu thẳm.
Nguy nãy tôi đã gì thế này.
Hình như... tôi lúc cách kiểm soát nổi bản thân.
Nhìn ấy, tôi khan, cố tìm lý do: "Sao phản kháng lại?"
"À," Quân Hàn cười ngượng ngùng tôi: "Tôi phản kháng. Không thành công."
Tôi: "..."
Không đúng.
Lúc nói câu thì rút khỏi eo tôi trước đi chứ!
Được thể trông cậy gì ấy nữa.
Tôi hiểu rõ, nếu như tôi còn ở đây Quân như vậy đợi nữa rất thể sẽ xảy chuyện thể kiểm soát được.
Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát đứng dậy từ trên người Quân nhảy xuống giường, chạy thật nhanh.
Sau lưng vang tiếng Quân Hàn.
Tôi cắn răng, bước nhanh hơn, giả vờ nghe thấy.