Tôi tóm tắt báo cáo.
Hoắc Cẩn Xuyên chỉ hỏi hai câu đơn giản.
Vừa họp xong, tôi lao ra khỏi phòng như trốn chạy.
Không đùa đâu, một tiếng họp ngắn ngủi đủ để tôi viết sẵn đơn xin nghỉ trong đầu.
Nhưng...
Nhìn tình hình kinh tế hai năm nay. Nhìn khoản v/ay nhà v/ay xe. Tôi thấy mình vẫn có thể bịt tai tiếp tục làm.
Chu Cầm họp xong về là phát cuồ/ng: "Á á, tổng giám đốc Hoắc đẹp trai quá!"
"Đi làm có trai đẹp ngắm, tạm tha thứ cho thế giới ba giây."
Tôi cười: "Đồ hâm."
Chu Cầm tiếp tục: "Dù tổng giám đốc Hoắc mặc sơ mi nhưng vẫn thấy body cực phẩm. Bốc lửa vô cùng."
Đâu chỉ tốt? Còn tốt hơn cả cực phẩm. Cảm giác sờ còn tuyệt hơn.
Nhưng nghĩ đến kẻ nói lời tục trên giường giờ là sếp lớn.Tôi chỉ muốn rời khỏi hành tinh này.
Thư ký của Hoắc Cẩn Xuyên bước vào.
"Giang Lâm, tổng giám đốc Hoắc gọi cậu vào văn phòng."
Tôi đứng dậy như kẻ vô h/ồn.
Trái đất ơi sao không n/ổ tung đi?