Nghe h/oảng s/ợ nhìn tôi.
『Tôi còn biết, m/ua cho cả m/ộ định tro cốt xuống sông. Bởi trăm năm sau nằm cùng tình Thẩm Già. Anh nói, sống giường nhưng huyệt, còn không xứng nằm cạnh anh. nói sai không?』
Lời vừa dứt, lảo đảo lùi mấy bước như m/a ám.
Tôi lên xe rời đi. Loại như Châu Quốc, chất ích kỷ hẹp hòi, sao thể chân thành xin lỗi?
Hắn vì tìm suốt mấy năm nay, dò xét mới lựa lợi khi thăm dò kiếp trước hết lòng sinh hiểm đến lần
Tiếc thay đã lầm. đâu Đường Thụ Chi thật sự.
**Ngoại truyện - Đường Chiếu**
Tôi không Đường Thụ Chi, mà linh h/ồn lẽ đầu th/ai làm ruột bà.
Ban đầu ý thức, vô h/ồn theo khắp nơi. khi lập bài vị cho ở chùa, dần dần kết nối với thế gian này.
Nhưng tồn tại dưới dạng khối linh thể, bám theo bước chân bà. Nhìn qua đôi cảm nhận mọi đ/au khổ trải qua.
Rồi đành bất lực chứng kiến lòng thành bị thân x/é nát. Cha mẹ, chồng vừa hưởng thụ sự sinh vừa dệt mạng nhện trá khiến lạc
Tôi uất nghẹn, giúp mà bất
Đến khi kiệt quệ bước lối c/ụt, những ngày cuối dường như nhìn tôi. Bà mỉm cười bảo: "Mẹ xin lỗi con, mẹ vô quá, đến cả đứa cũng bảo vệ không nổi".
Rồi nói: "Đời khổ lắm, theo mẹ cũng sung sướng gì. Đi tìm nơi tử tế mà đầu th/ai nhé".
Bà dặn đừng giống bà.
Khi hơi thở cuối tắt, linh h/ồn khô quắt vẫn gắng ôm tôi. pháo không n/ổ, tắt trong chê dấu vết.
Từ đó tự do du, biết bao bí mật hay. Càng nộ trước sự tà/n nh/ẫn đời, hành dâng lên mãnh liệt. Cho đến ngày mở trong thân x/á/c bà.
Giờ đây, Đường Thụ Chi.
Và sẽ làm những điều làm.
**HẾT**