Vì suýt trễ chuyến bay, hối hả chui máy bay. Vừa mông xuống đứa đã được tống tay tôi.
"Chị Trung Quốc phải không? trông hộ nhé!"
Người đàn bà lạ hoắc vừa lời đã biến toilet. Tôi, đứa và tiếp hàng không ngơ ngác nhau. Các tiếp đang tất bật, đành trách nhiệm tôi. May đứa đôi to lúng liếng dễ thương vô cùng. thầm nghĩ: "Trông lát chả nữa có kinh nghiệm trông trẻ. Dù gì máy bay, phụ huynh nó biến đi được."
Đứa khoảng tuổi, đang độ tập nói ngọng nghịu. bế nó ngồi lên đùi, cưng nựng: "Cục cưng ơi~ Gọi dì đi nào~"
"À... ơ..."
Hóa ra chưa biết dì. Thấy nó phun trông như chú cá vàng, tay lấy giấy lau miệng cho miệng không ngừng "Gọi mẹ xem nào~"
Vừa rút được tờ khăn, bóng đổ xuống bên vai.
"Tô Anh - Hai năm không gặp, đã có con rồi sao?"
Giọng nói răng lợi này, cả không được. Ngẩng mặt lên, quả nhiên là Kính - ân nhân kiểu oan gia của tôi.
Tôi quay hôn phụt má đứa bé: "Đúng vậy, rồi, dễ thương lắm phải không?"
"Nào con yêu, chú đi!"
Tôi xoay về phía Kính.
"À... mẹ... ơ!"
Đúng là không được nhưng từ "mẹ" thì rõ một. nụ cười rói hắn: "Xin lỗi nhé còn nhỏ nên chỉ biết mẹ thôi."
Nhìn gương mặt Kính đen như cột nhà ch/áy, khoái chí vô cùng. Đứa còn tiếp nhún đùi tôi, liên "mẹ ơi".
Lộ Kính liếc hạng nhất thưa thớt người: "Xem ra sống khá gì, bố nó rồi?"
Tôi bình thản đáp: "À, bố đi công tác. nhớ anh ấy quá nên đáp máy bay đi tìm thôi."
Gương mặt càng thêm ám: "Tô Anh, vừa rời đã lấy khác, đúng là lắm!"
Tôi ngạo nghễ vênh mặt: "Không thể nào, xinh đẹp quá nên được nhiều theo thôi."
Nói xong tiếp chơi đứa bé. Nhóc con này đúng là hiếu động, chồm hổm không biết đặc biệt không hề nhút nhát. Kính lầm ngồi phịch xuống ghế. liếc qua rồi khẽ dỗi: Hôm nay đúng là xui xẻo, lên máy bay gặp ông chủ cũ!