02
"Sau khi bụng về nhà, nghĩ tức.
Từ lớn, luôn thích quản tôi.
Vì chúng sống ở và dưới tòa nhà, bố mẹ chúng làm công ty, tốt nhiều năm,
Cho nên nhiên mối qu/an h/ệ rất với Dực, đôi thời thơ ấu lớn lên mà mọi đều biết.
Khi học giáo, ấy quản cho khóc; học tiểu học thì cho vặt trong lớp, nghịch ngợm phá phách.
Lên học, ấy yêu sớm, ép học bài bài tập.
Cậu ấy hơn cả bố mẹ từng đùa rằng thứ hai của tôi.
Học kỳ sau lớp 11, hiểu sao ấy đột nhiên chuyển trường, mới được do.
Không nghĩ tới, năm lớp 12 ấy quay lại, và kiểm soát với trở nên hơn.
Mỗi lần chuyện với cô gái khác, ấy xị dài ra,
Cứ như thể thiếu n/ợ ấy vài trăm vạn vậy.
Theo lý mà nói, đẹp trai, cao ráo, từ lớn luôn nam thần trong trường, chắc chắn thiếu các cô gái đuổi.
Nhưng ấy luôn đ/ộc thân, yêu sớm, kiềm chế, tuân thủ lễ nghĩa và chăm chỉ học tập.
Có lẽ khí chất lạnh lùng của chỉ cần ánh mắt đủ làm khác kh/iếp s/ợ, nên mọi gần.
Nói thì nói, mặc rất với nhưng ở những khác ấy nuông chiều quá mức.
Hồi trông kỳ ấy lập ghế ném về phía họ.
Tôi muốn loại khoai tây chiên ngừng xuất, ấy tìm khắp các cửa hàng b/án đồ vặt toàn thành phố m/ua được cho tôi.
Đúng thuở thơ ấu tuyệt vời nhất đời.
Tôi cáu kỉnh lật người, dùng sức xoa xoa con búp bê sinh nhật mà tặng tôi.
Tâm trạng dịu xuống chút.
Chẳng lẽ ấy cho rằng tình em giữa chúng quan trọng hơn tình yêu, nên khi nghe được tỏ ấy mới thấy an sao?
Khả năng rất lớn!
Nếu ấy coi trọng tình của chúng cũng nên ấy nhanh chóng thoát vòng khổ sở này.
Vì thế xin bộ phim kinh điển từ đám x/ấu, chạy lên tìm Dực.
Nam sinh ngồi ghế sofa đ/á.
Chỉ ánh mắt hơi lơ đãng, hình như tâm trạng được tốt, thất thần.
Thấy nhà, ấy cũng chẳng gì, lạnh nhạt.
Được! ràng ấy gi/ận, cuối phải để dỗ ấy.
Sao từ lớn luôn như vậy chứ!
Tôi thầm bực mình chút tiến gần thói áp vào vai dùng cọ vào cằm ấy:
"Bùi Dực, nãy cố ý cãi nhau với đâu.”
"Để cho nhé, được không?"
"Xem gì?"
Thấy ấy chịu quan tâm, vội vàng lắc lắc điện thoại:
"Tôi tìm Đại Tráng hỏi bộ phim kinh điển, hôm nay chúng ta nhau tình em đi!"
Bùi mắt nhìn sau lâu mới nói:
"Được."