7
Nhà lao được sáng lờ chỉ có cửa sổ nhỏ đón sáng ban ngày.
Đứng đọc hai trang của dày đặc nỗi đọc khá mất sức.
Việc đầu tiên chỉ cần chú ý quan nheo nhìn kỹ nhớ lại.
Phụ thò đầu nói: “Đến rồi, tên tiểu Xuân kia có chuyện nói thẳng được mà còn phải viết chứ?”
Cơ run nhẹ.
Những giọt nước nóng hổi rơi xuống giấy viết thư, nét chữ đậm màu.
“Ngưng Nhi, kiếp bị người tính kế gi*t may mà kiếp đã trọng sinh, lúc ở huyện Thấm phải cẩn thận khắp nơi…..”
Cho nên kiếp Xuân đã nói với rằng vì bệ/nh tật, sao?
Bọn bị hại sao?
Ai đã tay chứ?
Và tại sao tay?
Khi bắt gặp của thân, vội lau rồi tiếp tục nhìn, khỏi choạng chút.
“Tranh hoàng sao?”
Lâm gia bị lôi vào sao?
Chẳng trách.
Phụ nhìn thấy dáng vẻ thế này. ấy dậy nhìn kỹ hơn, lộ vẻ kinh hãi.
Cũng phải!
Tin tức do Xuân truyền về, kiếp hay đời đều biết gia chủ đã tạo khó mà liên lụy cả họ, bị tịch biên gia mơ lên mơ hồ bàng hoàng mơ hồ bàng hoàng.
Cha nương của sinh mạng đang sờ sờ a! Lại càng liên quan tranh hoàng vị, tại sao bọn bỏ qua? sao chứ?!
Đầy phẫn nộ đan xen lòng, bất lực.
Cuối Xuân để câu: "Ngưng Nhi, tưởng rằng về quê thì vẫn sẽ được tự do chính đã sai rồi. Kiếp này, thế nào, mong luôn an vui vẻ, vạn sự ý muốn.”
Đây là... muốn hoàn toàn c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ rồi sao?
Cũng tốt!
Bức rơi vào thùng, mực nhanh chóng tan chảy mất.
Nhưng khỏi do dự tiếc nuối: “Trách ta, nghe phóng hỏa thì rồi? sao phải mạo hiểm thế này, liên lụy cả hai con.”
Ta giọng an ủi: “Cha, trách cha. Đến lúc này, chúng có khó có thoát khỏi mà an sự. Xuân đã lo liệu mọi việc rồi, ấy thông minh nhất định để chúng gặp nguy hiểm.”
Mẫu nặng nề gật đầu, thấy nhõm hơn chút.
Lưu đày đòi hỏi phải di chuyển năm mươi dặm ngày.
Lâm gia hùng dũng oai nghiêm lên đường, tuy bị trói xiềng xích đi vòng hai giờ đã la ầm ĩ.
Phụ vốn bận rộn với công việc kinh doanh, việc phải vội vã chuyện thường, còn chạy lung tung khắp thì đi phải vấn đề lớn. Tuy nhiên, nửa ngày chân đã đi, nhau đỡ bà ấy.
Từ minh hoàng hôn, trăng lên tới đỉnh cao, được nghỉ ngơi.
Lưỡi ki/ếm mỏng b/ắn cổ tay áo của ta, nhanh chóng xoay tròn cắm vào giữa tâm cây gậy gỗ.
Ta môi lên.
Tạ Xuân đã đưa vũ khí bén.
Kiếp Xuân mặc Trạng nguyên, kết khắp nơi, các bằng hữu ở giang có giỏi sử dụng ám Loại ám tên Hành bất tông thứ nhất. đã luyện hàng phải mất ba để có được kỹ năng sự. Thực sự hơn việc giấu kim châm tóc có tác dụng hơn nhiều.
Ngay đang nghĩ thì có tiếng lên truyền đến.
Ta vội ngước lên đã lại.
“Ngưng Nhi đừng xem.”
Phụ giọng tiếng: Đây ngày đầu tiên!!!”
Những người tộc người gần động thở dài: nói ngày đầu tiên sáng sớm lúc nhìn bọn đã thường rồi, aizz, tiếc quý nữ còn trắng, sợ phải…… aizzzz…..
Ta gỡ tay xuống.
Không còn sự trắng?
Ta vẫn đang ở chỉ ngồi nhìn được.
“Aizz, Ngưng Nhi đi đâu vậy?”
“Giải quyết chuyện nhỏ.”