Khi hớt hải chạy trốn viện, đầu óc vẫn cứ Có lẽ bị n/ạt quá làn da nơi chạm vẫn âm giác tê tả, biết khoái đ/au đớn.

Tôi úp mặt tay, cố tĩnh suốt một lúc lâu.

Đúng lúc Diệp - em trai nhắn liên tục. kinh nghiệm, nó chỉ tìm khi cần nhờ vả.

Quả nhiên, nhắn đầu tiên của nó là:

“Anh ơi, anh ở cùng ký túc xá với Dạ.”

“Anh chuyển Wechat của em được không?”

Những luận lập tức hiện ra trước mắt tôi:

‘Suýt mất, Diệp đã thầm mến ngày nhập học, ngày nào cũng lén dò la tức, nhật ký đầy tên hắn.’

‘Lý Diệp rất đơn giản: trong cuốn đoàn sủng tất cả đều cưng chiều nó vô điều kiện, chỉ có diện tỏ ra lạnh nhạt.’

‘Mặt khác nhân vật diện có gia thế đỉnh truyện: đại thiếu gia của gia tộc hào môn ở Hồng Kông, hoàn hảo về mọi mặt, đặc biệt khả năng ‘giường chiếu' cũng mạnh.’

Tôi hề có ý chiếm hữu Dạ.

Nhưng định Diệp thứ nó muốn.

Tôi chối thẳng: “Không được, anh tiết thông người lạ.”

Diệp bặt.

Rồi mẹ ngay lập tức nhắn tôi:

“Em trai bảo lại n/ạt nó ở trường.”

“Đã bao lần, em yếu ớt, làm anh phải nhường Tháng này c/ắt nửa phí sinh hoạt, rõ chưa?”

Tôi bật cười. Một chỉ có 200 tệ, c/ắt nửa 100 tệ. Bà ta thật sự nghĩ sống nổi với số tiền đó à?

May đã quen rồi, nên chỉ qua loa chứ tâm.

Nhưng đây lần đầu biết Diệp đến thế.

Từ nhỏ đến lớn, chưa giành được thứ khỏi tay nó.

Nếu Diệp biết hiện tại cần vượt qua kỳ đói khát…

Nhưng nhanh xua tan ý nghĩ ấy.

Với tôi, chỉ bạn cùng phòng thường.

Còn với Dạ, có lẽ chỉ cụ giải tỏa, ngoài ra, có thể bất kỳ ai.

Nhưng bận tâm.

Miễn trả tiền được.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm