“Không phải, cậu buồn cái gì vậy mà chau mày lại thế kia?” Lâm Vũ ngồi bệt trên sofa hỏi với vẻ hờ hững.
Tình cảnh của tôi và Lâm Vũ khá giống nhau, cậu ấy cũng có một đứa em trai không cùng huyết thống và mối qu/an h/ệ không tốt đẹp.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi mở lời: “Nếu em trai cậu thích cậu, cậu sẽ làm gì?”
Lâm Vũ không để tâm, đùa cợt: “Là tớ thì tớ sẽ ch*t đi, để nó yêu mà không có được.”
Đúng là tôi có vấn đề, tự nhiên lại đi hỏi kẻ không đáng tin như cậu ấy mấy chuyện này.
Tôi im lặng, tiếp tục nghĩ cách kéo Tần Mặc về với con đường chân chính.
Mặt bàn trước mặt vang lên tiếng gõ, Lâm Vũ nghiêm túc nhìn tôi: “Em trai cậu thích cậu á?”
Sự im lặng của tôi đổi lấy tiếng hét kinh ngạc của Lâm Vũ: “Không phải, hắn bị bệ/nh à? Thích cậu rồi, sao còn tìm đàn ông khác biến cậu thành gay?”
Đây cũng là điểm tôi không hiểu nổi, nhưng không quan trọng. Điều mấu chốt là tìm cách dập tắt tình cảm của Tần Mặc dành cho tôi.
Lâm Vũ suy nghĩ giây lát rồi nói: “Cách tốt nhất là giả vờ có người yêu, dẫn người đó đến trước mặt hắn, chắc hắn sẽ tự rút lui.”
Không chắc sẽ có hiệu quả, nhưng có thể thử.
Tôi ném cho Lâm Vũ chùm chìa khóa:
“Cậu đóng giả người yêu tớ đi.”
Lâm Vũ là lựa chọn thích hợp nhất mà tôi tìm được, chúng tôi thường xuyên tiếp xúc, nói lâu ngày sinh tình cũng đáng tin.
Lâm Vũ cầm chìa khóa, khó tin: “Đây là chiếc Ferrari đỏ tớ hằng mong ước?”
“Ừ.”
Lâm Vũ cười nhận chìa khóa, nhiệt tình nói:
“Được rồi, sếp Tần yên tâm, tớ sẽ diễn cho ra trò.”
Tôi ở căn hộ của mình mấy hôm, cuối tuần liền dẫn Lâm Vũ về nhà.
Để tránh Tần Mặc phát hiện sơ hở, tôi còn đặc biệt giải thích chuyện đi khách sạn với người khác là để thử lòng Lâm Vũ, sau đó hai đứa giải tỏa hiểu lầm rồi đến với nhau.
Bố tôi nghe xong, sắc mặt không đổi.
Còn Tần Mặc? Từ lúc tôi tuyên bố danh phận của Lâm Vũ, biểu cảm hắn đã có chút không ổn.
Nhợt nhạt đến phát sợ.
Nhưng hắn không nói gì, cụp mắt ăn cơm trong im lặng.
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ biết tay cầm đũa của hắn r/un r/ẩy, khiến lòng người chua xót khó tả.
Lâm Vũ nói diễn cho ra trò quả không sai, tôi mất tập trung chút xíu mà cậu ấy đã bóc sẵn nguyên bát tôm đầy ắp.
Tôi quay sang nhìn, cậu ấy đang gắp thức ăn đưa tới miệng tôi:
“Nào, anh yêu, ăn đi.”
Biểu cảm giả tạo đó suýt khiến tôi không nhịn được mà ch/ửi.
Chưa kịp mở miệng, Tần Mặc đột ngột đứng dậy, nói với giọng lạnh lùng: “Con ăn xong rồi, mọi người cứ tự nhiên.”
Lâm Vũ vẫn đắm chìm trong vai diễn.
“Anh yêu ơi, ăn nhanh đi.”
Tôi thu hồi ánh mắt, đ/è đũa cậu ấy xuống: “Bố còn ở đây.”
Ẩn ý: Diễn vừa phải thôi.
Nhân lúc bố đi bới thêm cơm, tôi gắp hết tôm trong bát lại cho cậu ấy.
“Rửa tay chưa mà bóc tôm cho người ta?”
Lâm Vũ: “......”