Hồng Nhan Tự Cường

Chương 21

26/06/2024 10:58

21

Con gái đã ba tháng tuổi, tôi cùng Sở Mục trở về nước.

Hôm nay, chúng tôi đưa con đi tiêm vắc xin tại bệ/nh viện phụ sản. Sở Mục đi đóng phí, còn tôi thì ngồi chờ ở hành lang, nói chuyện phiếm với một chị mẹ bên cạnh.

Chị mẹ: “Con của cô trắng trẻo quá, được mấy tháng rồi?”

Tôi: “Vừa tròn ba tháng.”

Chị mẹ: “Ba tháng là thời kỳ hay quấy khóc đấy.”

Tôi mỉm cười đồng tình, ngước lên thì bất ngờ thấy hai người quen cũ.

Là Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên.

Hai người họ vừa bước ra từ phòng khám có ghi “Khoa sức khỏe sinh sản”.

Lục Tử Mặc ngạc nhiên nhìn tôi: “Đứa bé này ba tháng tuổi? Nhưng, mười ba tháng trước, cô và tôi vẫn chưa ly hôn…”

Thật là khó xử mà.

Lục Tử Mặc lại hỏi: “Giang Uyển, khi đó cô đã mang th/ai, tại sao lại đồng ý ly hôn?”

Câu này...

Tôi phải trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ tôi lại nói: “Tất nhiên tôi phải ly hôn, vì đứa trẻ này không phải con của anh” sao?

Tôi suy nghĩ mãi cũng không biết trả lời thế nào, quyết định giả vờ không biết. Tôi nói: “Anh à, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không biết anh.”

Lục Tử Mặc: “Giang Uyển, anh biết trước đây anh có lỗi với em, em còn h/ận anh không?”

Tôi không cảm xúc: “Anh bị đi/ên à, tôi thật sự không biết anh.”

Nói xong, tôi bế con đứng dậy đi ngay.

Lục Tử Mặc vẫn muốn đuổi theo tôi, nhưng bị Sở Vũ Yên kéo lại với vẻ mặt lạnh lùng.

“Lục Tử Mặc, anh có ý gì đây? Không phải anh nói là không còn quan tâm cô ta sao?”

“Nhưng đứa trẻ đó…”

“Đứa trẻ đó không thể là con anh được. Bác sĩ đã nói rồi, cơ thể em không có vấn đề, là anh không ổn.”

“Sở Vũ Yên, em đừng quá đáng.”

Tôi đã đi xa rồi nhưng vẫn nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau.

Ôi trời, thật là buồn cười quá.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau một đêm hoan tình cùng sư huynh, ta liền ôm bụng bầu mà chạy.

Chương 13
Ta khao khát sư huynh đã ngàn năm, nhưng trong mắt hắn chỉ chứa được duy nhất tiểu sư muội. Huynh ấy bị tâm ma khống chế, ta chẳng tiếc xả thân để hóa giải. Nhưng đổi lại, chỉ là lời chất vấn trong lúc tình ái mê loạn. Ta nhục nhã tháo chạy, tuyên bố với bên ngoài là bế quan tu luyện. Nào ngờ, bụng ta lại ngày một lớn dần. Sau này, ta dùng thuật giả chết rời đi, chỉ coi như kiếp này không còn duyên tái ngộ. Thế nhưng, tiểu tử kia vừa chào đời nửa tháng, sư huynh đã tìm đến tận cửa. Người vốn dĩ quang minh lỗi lạc, vậy mà lại trói chặt ta trên giường: "Sư đệ, ta mặc kệ dã chủng này là đệ cùng kẻ nào sinh ra, chỉ cần đệ bằng lòng theo ta trở về, nó chính là Thủ Tịch Kế Thừa của Tiên Tông."
1.49 K
11 5 Năm Bị Đánh Cắp Chương 18.

Mới cập nhật

Xem thêm