Buổi diễn suôn sẻ thường lệ.
Cả chị em đam mê trình nên chuyện trò ngày càng ăn ý.
Khi biết con đường công nghệ đặc biệt, thật lòng thán phục, giơ ngón cái dương.
Tiểu gõ xong dòng cuối cùng thì bất ngờ hỏi:
"Chị em thắc mắc chuyện này."
Tôi cho cô bé cứ nói.
Nghiêng nhìn hình, em vào đoạn đơn giản:
"Sao trình tiên mình giờ cũng ‘hello world’ vậy ạ?"
Ơ… câu hỏi này à
Tôi từng nghĩ tới điều này, biết mỗi ngôn ngữ C bắt bằng trình đó.
Đang suy tư, tiếng nói quen thuộc vang lên sau:
"Lời thế giới."
Cả quay nhìn lại.
Quý đứng vào khung cửa, hòa mình trong ánh hoàng hôn, thong thả nói:
"Khi trình chạy thành công, nó đã sự sống. Đó thách thức của công nghệ non trẻ gửi thế giới."
Tim đ/ập thình thịch.
Ánh đèn phòng khách rọi lên gương mặt điển trai của anh, nhìn rõ biểu cảm, nghe giọng nói trầm ấm tiếp tục:
"Đó di sản kế thừa, cũng hi vọng khôi."
Đến khi Quý tiến gần, mới hoàn h/ồn, bộ lặp cách anh lý giải trình.
Như khi, anh đưa ly nước ấm, dịu dàng nói:
"Cực khổ rồi."
Tôi lặng đón lấy, lòng ngập tràn xúc động.
Tiểu nghe cũng sôi chị em nhìn nhau rồi đồng thanh reo lên:
"Anh nói nữa đi ạ!"
Quý đành chiều theo, dẫn cả thư phòng bật máy chiếu giảng giải lịch triển máy tính.
Ở lĩnh vực này, anh đúng bậc thầy vượt trội, phân tích rõ ràng mà còn trực tiếp minh họa bằng nhiều case study sống động.
Buổi dần biến thành cảnh đứa bệt gật tục, thi buột miệng:
"Wow!"
Đứng trước chiếu, Quý khí chất nguyên bản của một yêu công nghệ.
Không mè, kiểu cách, một niềm tin thuần và mãnh liệt vào tương nhân loại.
Tôi say sưa nghe, nhưng càng sau càng anh thỉnh xoa bóp mình.
Hình ảnh chiếc giả kim loại lạnh lẽo hiện trong tâm trí.
Tiểu tiếp xúc với trình đã hoàn toàn mê muội, quên béng thứ xung quanh.
Liếc nhìn anh vài lần, thấy tần tác xoa tăng dần.
Đứng lâu vậy chắc anh đã rất khó nhưng muốn làm hỏng hứng khởi của bọn tôi.
Tôi giơ tay lên xin phép:
"Em... em muốn đi vệ ạ."
Quý liếc nhìn đồng hồ:
"Xin lỗi, anh nói hơi lâu."
Trời được thần tượng giảng bài chẳng được.
Nếu vì đôi ấy, thì nghe anh nói cũng chẳng thấy chán.