Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5115: Thể Chất Đặc Thù

05/03/2025 14:06

Ánh mắt của mọi người lại nhìn lên người Lăng Hàn, lần này mang theo một tia đồng tình.

Lăng Hàn vốn có thể nghịch thiên, nhưng bây giờ lại xuất hiện đối thủ.

Thất Đỉnh đấy!

Cho dù Thực Linh Thể trâu bò, đột phá cảnh giới cũng nhanh nhưng cũng không đại biểu đ/á/nh vỡ từng cực hạn, bởi vì đây là hai việc khác nhau.

Đều đã là Chú Đỉnh, muốn đột phá Sinh Đan cần năng lượng to lớn cỡ nào?

Cho nên, Lăng Hàn hiện tại đột phá Sinh Đan khả năng rất nhỏ, cũng cần thời gian dài, cho nên, hắn chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Mạc Thái Bình.

Bọn họ lại đi tìm hiểu một lần, đạt được càng nhiều tin tức liên quan tới Mạc Thái Bình.

– Người này năm nay chỉ có hai mươi chín tuổi!

– Thật sự là thiên địa đại khí vận, không đến ba mươi tuổi đã là Thất Đỉnh.

– Đúng vậy, so với người dựa vào thể chất thì hắn mới trâu bò.

– Nghe nói, hắn ở thành Đại Mã nhiều lần khiêu chiến vượt cấp, chẳng những quét ngang cùng giai, còn khiêu chiến vượt qua hai giai.

– Đây mới là thiên tài nghịch thiên!

Như Lăng Hàn chỉ là Thực Linh Thể, chờ đạt tới Chân Ngã đỉnh phong thì không thể dựa vào thể chất đề thăng, trái lại Mạc Thái Bình bị Lăng Hàn vượt qua trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng sẽ vượt lên.

Nguyên nhân võ đạo cần căn cơ vững chắc, cần bước đi vững vàng.

Lăng Hàn không có để ý, hắn là Tôn Giả thập ngũ tinh, hắn cần chấp nhặt với đám người này?

Hắn hiện tại truy cầu chính là thôi phát hạt giống thánh hỏa, thành tựu Thánh vị.

Cho nên, chỉ cần có thể tiến vào Chúng Sinh trì là được rồi.

Càng ngày càng nhiều đội ngũ thành thị Ất cấp chạy tới, bảy ngày sau sẽ tiến hành thi đấu.

Quy tắc không khác với những lần trước, hay là đ/á/nh bại đối thủ, ki/ếm lấy điểm tích lũy, nhưng còn có thêm hạng mục cư/ớp cờ.

Bốn người có điểm tích lũy cao nhất sẽ qua ải, hơn nữa người còn tìm được cờ xí và nắm giữ đến khi tranh tài kết thúc, khi đó người cầm cờ xí sẽ cùng bốn người đứng đầu đi Vương đô tranh tài.

Nếu như điểm tích lũy xếp trước bốn, lại lấy được cờ xí sẽ không có kẻ thứ năm tham gia.

Từ đó sẽ gia tăng thêm biến số, cũng không phải chỉ có thể dựa vào ch/ém gi*t.

Nhưng cờ xí cũng không dễ đoạt.

Nguyên nhân bản thân cờ xí phát sáng và bay thẳng lên bầu trời, cho dù cách xa cũng thấy rõ ràng, cho nên, một khi thành công cư/ớp cờ sẽ bị nhiều người truy sát, muốn bảo trì đến kết thúc tranh tài là quá khó khăn.

Một đêm đi qua, tranh tài bắt đầu.

Giống như lần trước, lấy thành thị làm đơn vị, các đội ngũ phân biệt tiến vào núi rừng, có tìm vị trí thích hợp, trốn thì tốt, phục kích cũng tốt, chỉ cần lúc chiến đấu không gi*t người, không trọng thương đối thủ là được.

Lần này số người dự thi tăng thêm, chẳng những số người đội ngũ mở rộng đến mười người, hơn nữa đội dự thi ngũ phần lớn đều đạt mấy chục đội ngũ, tổng số người gần năm trăm.

Tiến vào trong thi đấu, đội ngũ của Lăng Hàn nghênh ngang mà đi.

Thật không cần sợ, bọn họ có cao thủ Lục Đỉnh như Lăng Hàn, cho nên bọn họ sẽ đứng ở vị trí thứ hai.

Cho nên, chỉ cần gặp được đội ngũ Mạc Thái Bình, bọn họ không cần sợ gì cả.

Đội ngũ mười người đi tìm ki/ếm, nhưng mà vị trí tranh tài là dãy núi to lớn, năm trăm người ném vào trong đó như cá vào biển rộng, tìm ra thật khó khăn.

Ngày kế, bọn họ tao ngộ ba chi đội ngũ, mặc dù lấy được chiến đấu thắng lợi, nhưng vẫn có bảy người đào tẩu, cũng không có “toàn diệt”.

Nhưng điểm này cũng làm bọn họ ý chí sôi sục, càng không ai bì nổi.

Đến giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ dừng lại chỉnh đốn.

Mặc dù bước lên Tiên đồ không cần ăn, nhưng không ít người vẫn bảo lưu thói quen như vậy, nhóm lửa nấu nướng, lập tức có mùi thơm truyền ra.

Nếu như bọn họ là đội ngũ yếu thế, bọn họ tuyệt đối không dám làm như vậy, không phải nói rõ vị trí của mình sao?

Nhưng bây giờ thì khác, có Lục Đỉnh như Lăng Hàn tọa trấn còn gì phải sợ?

Vừa vặn, có thể dẫn dụ người khác tới.

Quả nhiên, có người phát hiện động tĩnh và chạy tới.

Đây là thanh niên mặc quần áo đen, khuôn mặt lạnh lùng, hắn vác một thanh trường ki/ếm mà không thu vào pháp khí không gian.

Hắn đi tới, ánh mắt nhìn lên người Lăng Hàn, hắn thản nhiên nhìn sang.

– Rất tốt, người đều ở đây.

Hắn gật đầu, sau đó nở nụ cười hung tàn.

– Ha ha, một mình ngươi cũng dám đến?

Có người cười to, chỉ vào thanh niên mặc áo đen này nói.

– Người trong đội ngũ của ngươi đâu?

– Chê bọn họ vướng bận, xử lý toàn bộ.

Thanh niên mặc áo đen từ tốn nói.

Tê!

Mọi người hít vào khí lạnh, gia hỏa này cũng quá hung á/c.

Phải biết, đ/á/nh bại đồng đội là không có điểm số, nếu không thật nhiều đội ngũ đã sớm nội lo/ạn.

Gia hỏa này tốt rồi, nguyên nhân ngại vướng bận, thế là đ/á/nh bại toàn bộ đồng đội.

Hơn nữa, hắn nói hai chữ “xử lý” còn mang theo sát ý. Có thể tưởng tượng, nếu như không phải võ quán tranh tài, mà là tranh đoạt bí cảnh, có lẽ hắn sẽ hạ tử thủ.

Lại nói, hắn có thể xử lý chín tên đồng đội, nói rõ cái gì?

Nói rõ hắn rất mạnh.

Sửng sốt một chút, mới có người nói:

– Ngươi cũng đã biết, chúng ta là đội ngũ gì?

– Không quan trọng, ngược lại ta sẽ xử lý tất cả.

Thanh niên mặc áo đen từ tốn nói.

– Chúng ta chính là thành Bạch Hà!

Người kia nói.

– Nha.

Thanh niên mặc áo đen gật đầu.

– Thì ra là đội ngũ có Thực Linh Thể.

Dựa vào nét mặt của hắn, hắn không sợ chút nào.

Tê, biết rõ trong bọn họ có Lăng Hàn, vẫn còn không xem là việc to tát, gia hỏa này hoặc là tên đi/ên, hoặc là thực lực rất mạnh mới có tự tin như vậy.

– Các ngươi, chuẩn bị kỹ càng nhận lấy cái ch*t chưa?

Thanh niên mặc áo đen yếu ớt nói, giọng nói lạnh buốt tận xươ/ng.

Mọi người biết rất rõ ràng đây chỉ là tỷ thí, không cho phép xuất hiện tình huống người ch*t, thậm chí trọng thương cũng không được, nhưng thanh niên mặc áo đen nói câu này rất hấp dẫn th/ù h/ận, bọn họ cảm thấy thân thể rét run.

– Cặn bã, nhận lấy cái ch*t!

Thanh niên mặc áo đen gi*t tới, ầm một tiếng, ki/ếm trên lưng hắn ra khỏi vỏ và tỏa ra hàn quang vô tận.

Mọi người không dám xúc phạm phong mang của hắn, bọn họ nhao nhao lui lại.

– Ha ha!

Thanh niên mặc áo đen cười to, trường ki/ếm ch/ém xuống, hàn ý đan vào nhau, từ đó mọi người cảm thấy huyết dịch như đông cứng.

Ảnh hưởng này cực lớn, từ đó động tác của mọi người chậm lại, mười thành chiến lực chỉ phát huy ra một hai thành.

– Đây là thể chất đặc biệt!

Tất cả mọi người kinh hô, khó trách người này có thể tận diệt đồng đội, hàn khí đ/áng s/ợ như vậy làm tốc độ mọi người chậm lại, muốn chạy cũng chạy không được.

So sánh với nhau, loại thể chất này càng thêm đ/áng s/ợ, bởi vì đây là thể chất chuyên dùng chiến đấu, không giống Thực Linh Thể, chỉ tăng tu vi lên nhanh.

Một khi không có ưu thế về cảnh giới, thể chất của Lăng Hàn làm sao có thể ngăn cản?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
11 Ép Duyên Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm