4

Tôi yên tĩnh chưa được nửa giờ thì bác sĩ điều trị kiêm bác sĩ phẫu thuật chính đến.

Điều nói phía sau bác sĩ hàng áo blouse trắng.

Tôi thật hối h/ận, tại lại vì sĩ diện không nhờ ai giúp mình đi lối VIP chứ.

Biến thành liệu dạy học sống cho các thực tập sinh lỗi tự chuốc lấy.

Nhưng mà, bác sĩ nhìn cái rồi nhiên xoay người vẫy tay:

"Bệ/nh nhân vừa mới phẫu thuật cần nghỉ ngơi gấp, các em đi chỗ sát nhé."

Đám thực tập sinh nhìn đầy lưu luyến, thể sắp bỏ lỡ bảo vật quý giá nào đó.

May thay, vì nể lời bác sĩ, họ rời đi.

Tôi trút được gánh nặng, phào cái, nhưng không ngờ cơn lại cơn đ/au ở vùng dưới.

Tôi không nhịn được "xì" tiếng.

Không ngờ, bác sĩ vẫn ở trong bệ/nh lại "khì cười ra tiếng.

Tôi đỏ mắt, ngẩng đầu lên tức gi/ận.

Tinh thần đâu rồi? đức đâu rồi?

Tôi đã thê thảm thế tên cười tôi!

Khoảnh khắc hạ quyết tâm, khi về, sẽ tìm đến bộ phận pháp lý để bảo vệ danh dự mình.

Tôi sẽ kiện bệ/nh viện vì đã coi thường quyền riêng tư bệ/nh nhân!

Tôi quyết cả đời để nhớ ngày hôm nay, nhớ bác sĩ phẫu thuật này.

Tôi chỉnh lại kính, nhìn vào đôi cười bác sĩ.

Ánh nhìn chỉ thoáng nghìn năm.

Lúc mới nhận ra đôi ấy thuộc cùng.

Cả cái tên trên tên ta thuộc cùng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm