Khí thế của Châu Bách Xuyên khiến mẹ tôi khựng lại. Nhìn thấy tôi bị ôm ch/ặt, bà hiểu ra ngay, ánh mắt lộ rõ vẻ gh/ê t/ởm và phản cảm.
Bà giơ tay lên ăn vạ, gào thét thất thanh: “Đánh người rồi! Con trai tôi Tống Ngộ không những là thằng đồng tính đáng gh/ét, còn dám kêu người đ/á/nh cả mẹ ruột!”
“Sinh viên đại học bây giờ to gan thật, bao năm học hành đổ cả vào bụng chó rồi!”
“C/ứu tôi với!”
Cha dượng đỡ lấy mẹ tôi, trừng mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ.
Phải nói là hết sức trơ trẽn.
Hai người tưởng dùng đạo đức sẽ ép buộc được tôi, nào ngờ những sinh viên xung quanh lại phẫn nộ trước.
“Bà này lạ gh/ê, rõ ràng bà chủ động bắt người ta trước mà.”
“Đồng tính thì sao? Thế kỷ 21 rồi, yêu đương cũng phạm pháp à?”
“Ép người ta hiến thận? Đây là mẹ ruột sao?”
Trong lúc mẹ tôi và cha dượng bị mọi người vây lại chỉ trích, tôi khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Châu Bách Xuyên.
Ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt hẹp dài đen nhánh và lạnh lùng của chàng trai, giọng cậu ấy trầm xuống: “Đây là lý do mấy ngày nay em buồn à?”
“Ừ...”
Tôi gật đầu ngượng ngùng.
“Để anh xử lý.”
“Không cần, em... Em tự giải quyết được.”
Châu Bách Xuyên cắn răng nén gi/ận, nhưng vẫn không buông tay tôi.
Tôi hít sâu, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mẹ tôi: “Con sẽ đi xét nghiệm độ thích hợp, nhưng mẹ phải hứa một điều.”
Mắt mẹ tôi lập tức sáng rỡ: “Nói đi!”
“Dù kết quả xét nghiệm thế nào, từ nay con và mẹ không còn qu/an h/ệ gì nữa. Coi như con trả xong ơn sinh thành.”
“Đường ai nấy đi.”
Mẹ tôi gi/ật mình, mím môi như muốn nói gì đó, nhưng cha dượng đã vội vàng đồng ý ngay.