Bỏ Lỡ

Chương 17

14/08/2024 17:27

17

Ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch, tôi trở lại Bắc Kinh, Triệu Lục đến tiễn tôi ở trạm xe.

anh ấy mang cho tôi một túi th/uốc lớn, còn chu đáo ghi chú cách sử dụng. Tôi nhìn món quà “lạ kỳ” này mà cười lớn: “Ai đời tặng quà cho người ta mà anh lại tặng th/uốc chứ?”

“Em ở bên ngoài một mình không thể ăn cơm đúng giờ nên không tốt cho dạ dày, không chú ý nghỉ ngơi thì khả năng miễn dịch cũng sẽ thấp. Tôi tin vào chuyên môn của mình, tất cả đều là th/uốc thông dụng nên có tác dụng phụ rất thấp.”

Cảm giác được người khác quan tâm như vậy, thật sự rất tốt.

“Hy vọng em không cần dùng đến số th/uốc này, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”

“Ừm. Anh cũng vậy, tạm biệt!”

Tôi vội vàng nói lời tạm biệt, tôi sợ anh ấy sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt đang chực chờ lăn xuống từ khóe mắt của tôi.

Tôi vừa ngồi vào xe thì Lâm Tĩnh đã gọi video đến: "Sao cậu lại khóc? Cậu không đành lòng rời xa Lăng Tiêu Hàn đúng không?"

"Không phải, mình chỉ thấy tiếc cho bản thân mình, mười năm của mình đến cuối cùng lại bị chó ăn rồi.”

Nói xong, Lâm Tĩnh và tôi đều bật cười, cậu ấy nói: "Ninh Mộng, cuối cùng thì cậu cũng chịu buông tay rồi.”

Tôi đã xóa số điện thoại và wechat của Lăng Tiêu Hàn.

Khi trở về Bắc Kinh, tôi lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình, tôi bận đến nỗi không còn thời gian để nhớ nhung nữa, cũng không còn thời gian để đ/au khổ dằn vặt.

Thỉnh thoảng Triệu Lục sẽ gọi điện cho tôi, hai chúng tôi sẽ nói về công việc và cuộc sống của nhau.

"Ninh Mộng, hôm nay tôi phải làm năm cuộc phẫu thuật, mệt đến sắp ngất đi rồi, bây giờ tôi đang nằm trên giường, thật sự rất nhớ em."

"Ninh Mộng, hôm nay trên đường tôi nhìn thấy một con chó hoang, vốn dĩ muốn mang nó về nhà nuôi nhưng sau đó nghĩ lại công việc của tôi quá bận nên không có thời gian chăm sóc nó."

"Ninh Mộng, thời tiết oi bức hơn rồi, em phải tránh nắng và uống nhiều nước, đừng bật điều hòa quá thấp, rất dễ bị cảm lạnh."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tại sao Lý đại nhân lại có hai bộ mặt?

Chương 7
Tôi thường xuyên mộng thấy mình đắm đuối với một người đàn ông. Một ngày nọ, tôi chợt nhìn rõ khuôn mặt chàng - hóa ra lại là Lý Kỷ Từ, vị Đại Lý Tự Khanh nổi tiếng lạnh lùng khó gần. Khi huynh trưởng tôi bị hàm oan, tôi cầu xin chàng giúp đỡ, nào ngờ chỉ nhận được lời châm chọc cùng vẻ mặt vô cảm. Thế nhưng đêm ấy trong mộng, chàng lại càng thêm nồng nhiệt. Đến ngày huynh trưởng được minh oan, tôi đến tạ ơn thì chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt vọng ra sau cánh cửa: "Không cần". Ấy vậy mà trong cơn mộng, vị đại nhân băng giá ấy lại trở nên dịu dàng khác thường. Cho rằng đây chỉ là ảo mộng của riêng mình, tôi quyết định giấu kín chuyện này vào lòng. Mãi đến khi dự yến tiệc tại phủ, nghe vị khách nam say rượu bật mí: "Mọi người không biết chứ, tuy Đại Lý Tự Khanh Lý đại nhân mặt lạnh như băng, nhưng trên ngực lại có vết bớt hình trái đào. Hồi nhỏ ta từng trêu chọc khiến chàng khóc thút thít đấy!" Tôi giật mình sửng sốt - bởi trong mộng, Lý Kỷ Từ cũng có vết bớt y hệt. Điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn là thái độ của Lý đại nhân: Vị quan tưởng chừng không màng đến dư luận bỗng khựng lại, ánh mắt sắc lẹm dán chặt vào nét mặt tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra sự thực vừa xấu hổ vừa kinh hoàng - có vẻ như những giấc mộng xuân này... không chỉ thuộc về mình tôi.
Cổ trang
Ngôn Tình
0
Ngọc Tử Hành Chương 30