Giáo Sư, Em Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 4.2

18/05/2025 17:50

Bố bảo đã tìm cho người bạn cũ, để hướng dẫn làm nghiên c/ứu học thuật.

Nhưng chẳng hứng thú học.

Càng muốn lân la mấy giáo sư khan, ở cùng họ lâu dần ngốc mất.

Thế đặc biệt đính khuyên tai, đeo cổ da.

Chỉ mong giáo sư đó tức đến mức thèm nhận nữa là tốt.

Không vừa đã thấy người trẻ đến khó tin đang thả lỏng ngồi ở ghế sau.

Đôi chân chéo, dưới ánh ảo càng khiến hắn ta toát lùng thâm trầm.

Giọng nghẹn lại vì kinh ngạc:

"...Giáo sư Phương!"

Phương Dực ngước mắt liếc nhìn tôi, giọng điềm nhiên:

"Cách ăn mặc này... cứ sẽ gọi bằng chủ chứ."

Khoang vốn rộng rãi, nhưng hiểu sao hai người lại cảm thấy chội khác thường.

Bầu khí trong càng lúc càng ngột ngạt, Dực hình như cảm nhận được.

Hắn quay đầu, ánh mắt dừng lại ở chiếc cổ da trên cổ tôi:

"Tần Hoài, khá phết?"

Bàn hắn lấy cái khóa trên cổ, nhàng gi/ật giật khiến da cổ ngứa ran:

"Nếu giờ tháo ra..."

"Để bố nhìn thấy, sẽ mất."

Nhắc đến bố, vội ngoan ngoãn:

"Tháo ngay ạ!"

Bố nhìn thấy theo Dực về nhà, niềm nở chào đón:

Dực đấy à! Thằng nhóc nhà phiền cậu nhiều nhé."

Phương Dực cười ôn hòa, tốn:

"Không có ạ, ngồi đi ạ."

Bố đ/á chân tôi:

"Thằng nhóc này, đi pha đi."

Ở đây, vế nhất.

Tôi le lưỡi, ngoan rót Dực.

Phương Dực nhấp ngụm nhỏ.

Trước mặt bố tôi, mở laptop ra:

"Vậy ta thẳng vấn đề. Căn cứ đề tài nghiên c/ứu sinh nộp tuần trước, về..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm