Trên taxi, tài xế dùng khác lạ liếc nhìn tôi:
"Bọn bây thật, ôi trời ơi......."
Tôi gục mặt đùi tự vấn lương tâm.
Vừa về đến nhà, tôi vội vã thay đồ khác.
Bộ quần áo ra trông thật không thể nhìn nổi.
Trong gương, tuyến thể tôi ửng chi chít vết cắn.
Mùi gỗ đàn hương vẫn chưa tan hết.
Phó Cảnh quả không là Alpha cấp S.
Tôi nằm vật ra giường, bất lực.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Thà tự mình rời hơn bị Phó Cảnh ép chức.
Tôi khóc gọi đồ mang về, an ủi bản bị tổn thương.
Sau khi xong pizza, tôi mở máy tính soạn thảo nghỉ việc.
Sáng hôm sau, tôi ý đợi Phó Cảnh tòa nhà văn đợi thang máy.
Đứng trước cửa tổng giám đốc, hít sâu năm phút.
Tôi dồn can đảm gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng:
"Mời vào."
Mở cửa ra, Phó Cảnh lấp lánh vẻ trêu đùa đã đ/ập thẳng mặt.
Tôi nắm lá nghỉ việc, r/un r/ẩy đặt lên bàn anh.
Anh cúi nhìn phong bì bàn, đáy tối sầm lại.
Tôi không dám nhìn thẳng, liếc sang chỗ khác:
"Phó tổng, tối qua... thật sự anh."
Phó Cảnh dùng ngón tay thon dài nhấc lá ngẩng mặt nhìn tôi.
"Ăn muốn chạy à?"
Anh tiếp tục:
"Cái dám thao túng tôi đêm qua đâu rồi? Em cưỡi..."
Thấy sắp nói ra những lời bẽ mặt hơn.
Tôi vội ngắt lời, cắn môi nói:
"Anh biết tối qua say rồi."
Phó Cảnh rõ ràng không mắc bẫy, tiếp:
"Vậy lý do nghỉ việc là gì?"
"Vì đã ngủ sếp?"
Hai chữ được nhấn nhá đặc rõ ràng.
Mặt tôi đã bừng, gắng biện bạch:
"Phó tổng, tối qua... lẽ nào không thoải mái sao?"
Không biết lần cổ chân tôi lại là ai nữa.